Ta là nữ nhi của lão tú tài vừa nghèo túng lại quá ư trọng sĩ diện. Bởi vì cách dăm bữa nửa tháng, ta lại phải đi mua miếng mỡ lợn về cho phụ thân "thanh cao" kia thoa miệng, thế nên ta đã nảy sinh thiện cảm với tiểu lưu manh bán thịt lợn.
Năm ta mười sáu tuổi, ta ngụ ý bảo hắn đến thưa chuyện cầu hôn với phụ thân, nhưng hắn lại giả câm giả điếc, chẳng rõ có phải vì hắn nhìn ra được, rằng ta đối với thịt lợn hắn bán còn hứng thú hơn đối với bản thân hắn , tóm lại, ta đã liếc mắt đưa tình phí công.
Sáu năm sau, ta chịu tang chồng, sống cảnh đơn độc, hắn từ kẻ bán thịt lợn đã hóa thành kẻ chăn lợn, điều chẳng đổi thay là hắn vẫn còn độc thân.