Vinh Hoa Huy Hoàng

Chương 4



12

 

Tâm tình vẫn mãi chẳng khá hơn, Thất hoàng tử mang hoa sen tươi tới, nói là muốn cắm vào bình cho ta.

 

Ta lười biếng nhìn qua những đóa hoa tươi rói rực rỡ, thuận miệng hỏi: 

 

"Con hái ở đâu vậy?"

 

Thất hoàng tử liếc ta một cái, cúi đầu lí nhí:

 

"Con hái ở ao sen."

 

"Con tự mình hái à?"

 

Thất hoàng tử gật đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên như đang chờ ta khen.

 

Ta kéo nó lại gần, nhìn kỹ một lượt, rồi lạnh giọng nói:

 

"Người theo hầu con đều ăn không ngồi rồi cả sao? Sao lại để con tự mình xuống hái? Nhỡ ngã xuống thì sao?"

 

Thất hoàng tử bị ta hỏi đến sững người.

 

Hai tiểu thái giám theo hầu hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu nhận tội.

 

Ta vốn là người không thích trách phạt, ngày thường cũng xem như rộng rãi, nhưng hôm nay không thể không xử lý.

 

Chỉ hơi nhướng mắt, đã thấy hai tiểu thái giám run như cầy sấy.

 

Ta suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng:

 

"Lần này phạt mười trượng, nếu còn tái phạm, thì không thể nhẹ tay nữa."

 

Mười trượng đánh xuống, không c.h.ế.t cũng tróc da.

 

Hai tiểu thái giám đã sợ đến ngu người.

 

Thất hoàng tử kéo tay áo ta, lí nhí cầu xin cho bọn họ, còn nhận hết lỗi về phía mình.

 

Hiếm khi nó nói được một tràng dài như thế.

 

Nói xong rồi liền ngước mắt nhìn ta đầy trông đợi.

 

Ta xoa đầu nó:

 

"Vì con đã thay họ cầu tình, nên ta phạt mỗi người hai trượng thôi."

 

Cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Bội Lan ra hiệu cho người dẫn hai tiểu thái giám đi.

 

Nàng cũng mang lọ đến để cắm hoa sen.

 

Ta vuốt ve những đóa sen căng mọng như ngọc, trong lòng bất giác nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ ở trang viên khi ta còn hái sen, ký ức như phủ một lớp sương mờ, xa xăm mà mơ hồ.

 

Khóe mắt thoáng thấy Thất hoàng tử đang ngoan ngoãn ngồi nghịch túi thơm trên người.

 

Ta nhàn nhạt nói:

 

Hồng Trần Vô Định

"Ta rất thích hoa sen. Hoa này là Tu nhi mang đến, ta vui lắm."

 

Thất hoàng tử lập tức ngẩng đầu, nụ cười từ từ lan ra, đôi mắt cũng long lanh sáng rực.

 

"Chỉ là, con không biết bơi, mà Canh nương nương thì lo lắng cho con đấy."

 

13

 

Thất hoàng tử rất nghe lời, mà hài tử ngoan ngoãn thì luôn khiến người ta xót xa.

 

Trưa hè rảnh rỗi, ta bèn dẫn nó đi thưởng sen.

 

Cho người chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ, cùng nó xuyên qua giữa hồ sen.

 

Gió nhẹ thoảng qua, hương sen thanh mát xộc thẳng vào mặt.

 

Thất hoàng tử cúi người nghịch nước một cách cẩn trọng, Bội Lan bên cạnh thì chăm chú nhìn chằm chằm.

 

Ta thì thong thả ngồi bóc đài sen, đặt từng hạt sen đã bóc lên lá sen bên cạnh, định mang về nấu cháo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thất hoàng tử chơi được một lúc thì dừng tay, ngồi phịch xuống bên cạnh ta, bắt chước ta bóc hạt sen.

 

Bóc được một hạt, nó ngần ngừ một chút, chẳng đặt lên lá sen mà lại nhét thẳng vào miệng.

 

Kết quả, mặt mũi liền nhăn tít lại như bị tra tấn.

 

Ta thấy thế không khỏi bật cười, khóe môi khẽ cong, dịu giọng nói với nó:

 

"Phải bỏ tim sen ra mới không đắng."

 

Dù sao cũng là một đứa nhỏ, bóc được một nhúm đã thấy mỏi.

 

Nó ngả nghiêng dựa vào người ta, lấy một chiếc lá sen to tướng che lên mặt.

 

Ta bóc xong đài sen trong tay, gom lại mớ hạt sen, ước lượng đã đủ, bèn bảo Bội Lan đi ngắt thêm vài cành hoa sen mang về cùng.

 

Xuống thuyền, Thất hoàng tử dụi mắt mơ màng.

 

Ta sai người đem đồ về trước, còn mình thì cùng nó ngồi nghỉ trong đình một lát, rồi mới nắm tay nó thong thả quay về.

 

Nghe ta nói tối nay có cháo hạt sen bách hợp, Thất hoàng tử liền hứng khởi hỏi:

 

"Là dùng hạt sen hôm nay chúng ta bóc sao?"

 

Ta gật đầu.

 

Khuôn mặt nó liền nở nụ cười, nhìn ra là rất vui.

 

Ta chưa từng nuôi con, chỉ đành dựa theo ký ức tuổi thơ của mình mà dạy bảo.

 

Đáng tiếc, trẻ con trong cung chẳng thiếu vinh hoa phú quý, chỉ là niềm vui thì ít ỏi vô cùng.

 

Bình thường chỉ đưa nó đi hái hoa, viết chữ, g.i.ế.c thời gian như vậy.

 

Giờ *hắn cũng lớn rồi, sang thu sẽ được sắp xếp vào Thượng thư phòng học hành.

 

(*Vì Thất hoàng tử lớn rồi nên Hồng sẽ đổi nó thành hắn nha mn.)

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt ta nhìn Thất hoàng tử bất giác mang theo vài phần thương xót.

 

Thất hoàng tử đã bảy tuổi, nếu không phải ta thấy xót mà đi cầu xin hoàng hậu nương nương, không biết đến bao giờ mới được hoàng đế nhớ đến.

 

Cùng là hoàng tử, Lục hoàng tử mới năm tuổi đã được dạy dỗ học tập từ lâu rồi.

 

Nhưng thôi, như vậy cũng tốt.

 

Làm một hoàng tử bình thường, an ổn đến già, sau này còn có thể dưỡng ta khi về già.

 

14

 

Trên đường hồi cung, ta gặp một đoàn người của Mẫn phi.

 

Mẫn phi là sủng phi mới mấy năm gần đây của Hoàng thượng, không có con mà được phong phi,  ai nhìn vào mà chẳng thốt lên một câu “ân sủng ngập trời”?

 

Nàng ta tựa như ánh dương mới mọc nơi hậu cung, rực rỡ đến nỗi che lấp hào quang của bao người khác.

 

Ta dẫn Thất hoàng tử hành lễ với nàng, nàng dịu dàng lên tiếng bảo chúng ta đứng dậy, nhưng lại dùng đôi mắt xinh đẹp lướt qua nhìn ngắm chúng ta:

 

"Canh tần và Thất hoàng tử đi đâu về thế?"

 

Ta chẳng hiểu nàng hỏi vậy là có ý gì, cúi mắt xuống liếc thấy vạt áo Thất hoàng tử còn đọng nước chưa khô, trong lòng liền hiểu ngay.

 

Chắc là nàng đã nghe nói chúng ta vừa đi hái sen về, sắc mặt liền thay đổi, đột ngột cao giọng quát:

 

"Canh tần các người to gan thật, dám tùy tiện hái sen!"

 

Thất hoàng tử bị nàng quát liền hoảng sợ, bất giác núp sau lưng ta.

 

Ta chau mày, cũng không rõ nàng ta đang nổi giận vì cớ gì.

 

Cung nữ bên cạnh Mẫn phi bèn lên tiếng giải thích:

 

Thì ra gần đây Mẫn phi đọc được mấy câu thơ, nên sinh lòng yêu thích hoa sen.

 

"‘Lưu đắc khô hà thính vũ thanh’ (Giữ lại lá sen tàn để lắng nghe tiếng mưa rơi), ngươi hái hết hoa rồi, đến lúc ta muốn nghe tiếng mưa rơi trên lá sen tàn thì lấy đâu ra?"

 

Ta nghe xong liền sững lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com