Trong lòng ta lập tức hiểu rõ, đứa nhỏ này, quả nhiên là đã có người mình thích rồi.
Thiếu niên mới lớn, biết rung động là chuyện tốt.
Chỉ là không biết là tiểu thư nhà ai, hoàng đế có đồng ý hay không?
Ta còn định hỏi tiếp, hắn đã cương quyết không chịu nói thêm.
Ta chỉ cười nhẹ, tha cho hắn một lần.
26
Hoàng hậu bệnh đã lâu, một ngày nọ bỗng nhớ ra Tứ công chúa còn chưa thành hôn, liền gắng gượng thân thể muốn chọn cho nàng một mối hôn sự thật tốt.
Đây đúng là cơ hội trời cho, ta nhân đó liền nhắc đến chuyện của Thất hoàng tử.
Chuyện hôn sự của Thất hoàng tử, ta thật ra không thể tự mình can dự.
Nhưng nếu có thể ở cạnh Hoàng hậu, người được coi là mẫu hậu của hắn, dẫu không thể quyết định, ít nhất cũng có thể xem qua
Dù sao những tiểu thư con nhà quyền quý như hoa như ngọc kia, biết đâu lại có người có thể làm con dâu của ta.
Không ngờ người đầu tiên ngồi không yên lại là Thất hoàng tử.
Ta ít khi thấy hắn như vậy, cố tình nhịn không hỏi, ép hắn phải mở lời trước.
Kết quả hắn vừa mở miệng, liền khiến ta sửng sốt.
Người hắn để mắt tới lại là cháu gái ta – Thanh Dĩnh.
Ta lập tức cảm thấy không ổn.
Tâm tư này, e là khó mà thành được.
Nhà họ Canh ta có địa vị gì? Thanh Dĩnh muốn làm chính phi của hoàng tử, đúng là cách biệt một trời một vực.
Hơn nữa, khi Thất hoàng tử lớn lên, ta càng nhìn ra được hoàng đế cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm với đứa con này.
Hắn sẽ lại càng không để Thất hoàng tử làm càn chuyện hôn sự.
Ta đem hết những điều này nói cho Thất hoàng tử nghe, hắn siết chặt nắm tay, có vẻ bất bình:
"Nhưng nhi thần thật lòng thích nàng ấy."
Chỉ là, "thích" là thứ ít quan trọng nhất.
Tựa như đóa hoa thêu trên gấm lụa, không nhìn kỹ thì chẳng ai thèm để ý.
"Mẫu phi không thể giúp con được sao? Dù gì nàng cũng là cháu ruột người, thông gia chẳng phải càng tốt sao?"
"Tu nhi," ta gọi hắn, giọng nghiêm lại.
"Con thật sự thích nàng ấy, thì càng không nên đem nàng ấy ra chịu sóng gió."
"Không chỉ Thanh Dĩnh, đến cả nhà họ Canh, thậm chí là mẫu phi, cũng không tránh khỏi bị liên lụy."
Hồng Trần Vô Định
Nếu hắn cứ thế mà xông đến trước mặt hoàng đế, hoàng đế chỉ cần đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Thanh Dĩnh, thì với một tiểu cô nương bị thiên tử không ưa, chẳng khác gì tai họa diệt thân.
Ta theo hoàng hậu nhiều ngày, gặp không ít tiểu thư thế gia, tuy Thanh Dĩnh không thua kém ai, nhưng riêng về gia thế, đó là một khoảng cách không thể vượt qua.
Thất hoàng tử nghe ta nói, không cãi lại, chỉ không cam lòng hỏi:
"Mẫu phi, địa vị thật sự quan trọng đến thế sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quan trọng sao?
Dĩ nhiên là quan trọng.
Giống như chính hắn vậy, sinh ra là hoàng tử, vinh hoa phú quý sẵn có trong tay.
Nếu hắn là con nhà nghèo, e rằng đã chuyển kiếp không biết bao nhiêu lần.
Có những thứ sinh ra đã không có, thì dù sau này cố gắng thế nào, cũng chưa chắc với tới được.
Khi thấy ta gật đầu, gương mặt hắn đầy vẻ bất cam.
Hắn dường như còn muốn nói thêm điều gì, nhưng lại chẳng hiểu sao, đều nhịn xuống cả.
27
Hôn sự của Tứ công chúa được định trước, hoàng hậu vô cùng hài lòng.
Tiếp theo chính là hôn sự của Thất hoàng tử, do chính hoàng đế chỉ định, là tiểu thư họ Nguyên.
Ta từng gặp qua vị tiểu thư này, là người đoan trang, rộng rãi, phẩm hạnh cũng khá tốt, gia thế cũng xem như xứng đôi vừa lứa.
Trong khi hậu cung đang tất bật chuẩn bị hôn sự cho công chúa, thì hoàng hậu lại một lần nữa ngã bệnh.
Ta mơ hồ cảm thấy nàng đã đến lúc dầu cạn đèn tàn.
Quả đúng như ta đoán, lần này nàng ngã xuống là không bao giờ đứng dậy được nữa.
Tứ công chúa khóc như người tan nát cõi lòng, cũng chẳng thể thay đổi được kết cục.
Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, mất ca ca, mất mẫu thân, từng là thiên chi kiêu nữ, giờ đây ánh sáng rực rỡ năm nào cũng buộc phải tự mình tháo xuống.
Hoàng đế trong lòng cũng đau như cắt, người người trong cung đều rũ mắt rụt vai, không dám chạm đến nỗi đau đang sục sôi.
Nhưng hoàng hậu đã mất, thái tử cũng không còn, dục vọng trong lòng tất cả mọi người lại càng phình to không thể kiềm chế.
Thậm chí còn có kẻ không biết sống c.h.ế.t còn dám múa mép trước mặt Tứ công chúa, chọc nàng nổi giận, bất chấp sự khuyên can của Lương phi và Thục phi, cứng rắn sai người đánh kẻ đó một trận bằng trượng.
Hoàng đế sau khi biết chuyện, cũng không trách tội nàng.
Từ khi tang lễ kết thúc, hậu cung liền lập tức có một đợt phong vị chưa từng có suốt bao năm, lần cuối cùng có phong vị lớn như thế là vào năm xưa khi Dung Quý phi mang thai, mà giờ Thất hoàng tử cũng đã lớn chừng này rồi.
Lương phi và Thục phi đều được tấn phong thành quý phi, mà ta cuối cùng cũng nhận được thánh chỉ thăng vị, cuối cùng cũng leo lên được hàng “phi”, còn được ban phong hiệu “Cẩn” — Cẩn phi.
28
Hiện giờ trong cung, người đắc ý nhất chính là Lương quý phi.
Một người có hai đứa con trai xuất sắc, lại cùng Thục quý phi quản lý việc hậu cung.
Thậm chí còn có lời đồn rằng, Lương quý phi có khả năng được lập làm kế hậu.
Ta chẳng có cảm tưởng gì về chuyện ấy, dù sao danh hiệu kế hậu kia cũng chẳng thể nào đến lượt ta.
Ta được ngồi đến hàng phi đã là dâng hương cầu khấn đủ cả đời rồi.
Chỉ tiếc là mẫu thân ta đã không còn để nhìn thấy nữa.
Về chuyện mọi người thi nhau tâng bốc Lương quý phi, ta cũng hòa theo đám đông.
Ta là loại người luôn đi theo tôn chỉ: không quá nổi bật, cũng không quá mờ nhạt.
Ở trong hậu cung, muốn giữ mình thanh sạch là điều không thể.
Chỉ có thể khiến bản thân dễ chịu hơn chút nào hay chút ấy mà thôi.