Cho đến khi Tống Tố Vân cảm thấy mình sắp chết, ma ma mới dừng tay.
Bà ta lật chăn lên xem, hài lòng gật đầu.
"Hoàng hậu nương nương, bụng của người bây giờ đã rất sạch sẽ, sau này người cũng sẽ không có cơ hội mang long chủng khiến Hoàng thượng phiền lòng nữa."
Tống Tố Vân đã đau đến không phát ra được tiếng, ánh mắt nàng trống rỗng nhìn chằm chằm vào màn giường, ngay cả nước mắt cũng đã cạn khô.
Bùi Cảnh Uyên, đây là điều ngươi muốn sao?
Tống Tố Vân nằm trên giường bảy ngày mới dần hồi phục lại chút sức lực.
Nàng run rẩy mặc váy áo, muốn đến địa lao thăm đệ đệ.
Tuy đứa bé trong bụng đã mất, nhưng đệ đệ vẫn đang chịu khổ, nàng vẫn chưa thể gục ngã.
Tống Tố Vân gói mấy miếng bánh ngọt mà Tống Thịnh thích ăn, đội gió tuyết chậm rãi bước ra khỏi Phượng Nghi Cung.
Tuy nàng mặc phượng bào chỉ có Hoàng hậu mới có, nhưng ngục tốt vẫn chặn nàng lại ngoài địa cung.
Tống Tố Vân lấy ra một ít bạc vụn, nhưng bị ngục tốt gạt phăng đi.
"Đi đi đi, không có thánh chỉ của Hoàng thượng, ngươi không vào được đâu."
Chân nàng mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, bất lực nhìn những chiếc bánh ngọt rơi vào vũng nước bẩn.
"Đường đường là Hoàng hậu muốn gặp đệ đệ cũng không được, Tống Tố Vân, ngươi làm Hoàng hậu thật đáng thương."
Giọng của Ninh Oanh Oanh vang lên sau lưng nàng, trong giọng điệu là sự chế nhạo không hề che giấu.
Tống Tố Vân tự giễu kéo khóe miệng.
Hoàng hậu? Nàng e rằng còn không bằng cung nữ hạng bét.
Tống Tố Vân khó khăn đứng dậy, nhìn sâu vào địa lao tăm tối.
Nàng quay người định đi thì nghe thấy Ninh Oanh Oanh lại lên tiếng:
"Nghe nói Tống Thịnh ở bên trong chịu đủ mọi tra tấn, ngày đêm kêu la thảm thiết, nó chắc là rất nhớ người tỷ tỷ này lắm nhỉ?"
Bước chân của Tống Tố Vân dừng lại, trái tim như bị tảng đá lớn đè nát.
"Tống Tố Vân, chỉ cần ngươi ở đây dập đầu cho ta đủ chín mươi chín cái, bản cung sẽ cho ngươi vào đoàn tụ với đệ đệ, thế nào?"
Cung nữ rắc một ít mảnh sứ vỡ xuống đất, khóe miệng Ninh Oanh Oanh nhếch lên, nhưng trong mắt lại chứa đầy sự độc ác.
Tống Tố Vân nhắm mắt lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi quay người quỳ xuống, đầu gối nặng nề đập xuống đất phát ra tiếng động trầm đục.
Mảnh sứ đ.â.m sâu vào đầu gối nàng, m.á.u tươi trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả áo và tuyết trên mặt đất.
Vì Tống Thịnh, chút nhục nhã này nàng có thể chịu được.