Vạn Tiên Triều Bái [C]

Chương 667: Cửu Huyền Bá Thể



Phong Ngâm Sơn.

Nơi tọa lạc của tổ đình Đạm Đài thị.

Sáng sớm hôm đó, theo một tiếng đại đạo gầm vang, trên không trung cấm địa hậu sơn, đột nhiên có chín đạo huyền quang rực rỡ từ trên trời giáng xuống.

Huyền quang mang những màu sắc khác nhau, lần lượt hiển hiện ra chín loại khí tức đại đạo thần diệu khó lường.

Điều không thể tưởng tượng nổi là, chín loại huyền quang đan xen giữa hư không, hóa thành một đạo đại đạo luân bàn tròn trịa mà thần bí!

Luân bàn kia từ từ xoay chuyển giữa hư không, bốc lên vạn ngàn thần huy, phóng thích ra uy thế chí cường thông thiên triệt địa, hoành áp thập phương!

"Cửu đạo quy nhất, huyền quang diễn luân!"

Tộc trưởng Đạm Đài thị, Đạm Đài Thái Vũ, bất giác cất lên một tiếng cảm thán.

"Huyền nhi cuối cùng đã có đột phá ở Huyền Nguyên cảnh, tôi luyện ra đạo khu được xưng là chí cường – 'Cửu Huyền Bá Thể'!"

"Ngoại trừ Thủy tổ của Đạm Đài thị chúng ta, trong ba vạn năm qua, chỉ có Huyền nhi làm được đến bước này!"

"Ha ha ha, thành tựu sau này của Huyền nhi, chắc chắn sẽ vượt xa đám lão già chúng ta, sánh vai với Thủy tổ!"

...Trong cấm địa hậu sơn, rất nhiều lão già của Đạm Đài thị thần sắc kích động, có vẻ hơi thất thố.

Nguyên nhân chính là, Đạm Đài Huyền bế quan nhiều ngày, đã trở thành tồn tại thứ hai trong lịch sử Đạm Đài thị tôi luyện ra "Cửu Huyền Bá Thể"!

Hơn nữa, là ở tầng thứ Huyền Nguyên cảnh!

Mà Thủy tổ của Đạm Đài thị, là khi ở Bão Chân cảnh mới ngưng luyện ra "Cửu Huyền Bá Thể".

So sánh hai bên, tự nhiên làm nổi bật lên nội tình và thiên tư của Đạm Đài Huyền kinh khủng đến nhường nào.

Ngay khi đám lão nhân Đạm Đài thị đang kích động, thiên địa dị tượng hiện ra giữa hư không cũng lặng lẽ tiêu tan.

Một bóng người cao ráo từ trong cấm địa hậu sơn bước ra.

Người đến một thân ngọc bào, long chương phượng tư, khí vũ hiên ngang, giữa mỗi bước đi, dưới chân lại sinh ra huyền quang đại đạo tựa như gợn sóng.

"Huyền nhi, từ hôm nay trở đi, khắp thiên hạ Linh Thương giới này, nên lấy con làm Huyền Nguyên cảnh đệ nhất nhân!"

Tộc trưởng Đạm Đài Thái Vũ cười lớn tiến lên, nét mặt tràn đầy kiêu hãnh.

Những lão quái vật kia cũng theo sau, không tiếc lời khoa trương tán thưởng Đạm Đài Huyền.

Đạm Đài Huyền thần sắc bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Phụ thân, cái gì mà Huyền Nguyên cảnh đệ nhất, đã sớm không phải là mục tiêu con tìm kiếm nữa."

Ngừng một chút, Đạm Đài Huyền thản nhiên nói: "Đợi sau Ngũ Châu Đại Bỉ, con sẽ lựa chọn phá cảnh, chỉ là không biết, trong số các Chân Quân Ngũ Uẩn cảnh trên thiên hạ này, có kẻ địch nào có thể cùng con một trận hay không."

Một phen lời nói, ung dung mà tự tin, khiến Đạm Đài Thái Vũ và các lão gia hỏa kia càng thêm vui mừng.

Đạm Đài thị, đã xuất hiện chân long rồi!

"Đúng rồi, nếu con đột phá Ngũ Uẩn cảnh, còn cần lực lượng Ly Hỏa Huyền Thai mà Tần Thanh Ly cô nương sở hữu để trợ giúp."

Đạm Đài Huyền đột nhiên nói: "Phụ thân, hôn sự của con và Tần cô nương, chuẩn bị thế nào rồi?"

Đạm Đài Thái Vũ cười nói: "Không cần lo lắng, đợi con đoạt được đệ nhất Ngũ Châu Đại Bỉ, liền có thể quang minh chính đại nghênh thú Tần Thanh Ly vào cửa!"

Đạm Đài Huyền gật đầu.

Nhưng lúc này, một lão quái vật đột nhiên nói: "Huyền nhi, con có biết, Tần Thanh Ly trước đây từng có một vị hôn phu không?"

Đạm Đài Huyền sững sờ, nhíu mày nói: "Còn có chuyện như vậy?"

Lão quái vật kia lập tức kể ra hôn ước của Lục Dạ và Tần Thanh Ly.

Sau đó, lão ta tiếp tục: "Vốn dĩ, chúng ta đều không đặt tên nhà quê chân lấm tay bùn đến từ thế tục phàm trần kia vào mắt, nhưng ai mà ngờ, tên nhà quê này lại rất biết gây chuyện, không ngờ lại trở thành đệ tử ký danh của lão viện trưởng Giản Thanh Phong ở Huyền Hồ thư viện."

Đạm Đài Huyền kinh ngạc: "Tên này lại có năng lực như vậy?"

Lúc này, tộc trưởng Đạm Đài Thái Vũ cũng lên tiếng: "Nghe nói, Lục Dạ này một hơi phá vỡ kỷ lục cao nhất của Thư Sơn và Học Hải, kỳ tích như vậy, ở thư viện đã hai ngàn năm không ai làm được."

Đạm Đài Huyền gật đầu nói: "Chẳng trách, xem ra tên này cũng là một kẻ tài tình trác tuyệt."

Trong lời nói, hoàn toàn không có một tia cảm xúc dao động, giống như đang nói một chuyện nhỏ nhặt tầm thường.

"Nghe nói, tên này sở hữu tu vi Hoàng Đình cảnh đại viên mãn, tùy thời đều có khả năng phá cảnh, nếu hắn không cam tâm từ bỏ hôn sự với Tần Thanh Ly, rất có khả năng cũng sẽ tham gia vào Ngũ Châu Đại Bỉ."

Có người không nhịn được nói.

Lời này vừa thốt ra, không ít người bật cười.

Đều rất không để tâm.

Khoảng cách đến Ngũ Châu Đại Bỉ bắt đầu đã không còn đủ hai tháng, lúc này phá cảnh thì có thể làm được gì?

Đạm Đài Huyền cũng không nhịn được cười: "Ta ngược lại rất mong đợi, hắn có thể đến tham gia Ngũ Châu Đại Bỉ, như vậy, ta có thể trước mặt người trong thiên hạ, cho hắn hiểu rằng, hắn căn bản không xứng với Tần cô nương."

Đạm Đài Thái Vũ cười nói: "Cần gì để ý đến một tiểu tốt như vậy? Hắn có gây chuyện đến đâu, cũng không thể ảnh hưởng đến hôn sự của con và Tần cô nương!"

Đạm Đài Huyền gật đầu.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề để tâm đến chuyện này.

...

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.

Nửa tháng sau.

Huyền Hồ thư viện.

Trên trời đang đổ một cơn mưa phùn rả rích.

Bên ngoài một học xá, Lục Dạ dừng chân ở đó, lắng nghe lời truyền đạo thụ nghiệp trong học xá.

Giáo tập giảng bài là Lữ Bình Nam, lời giảng giải về bài học có thể nói là tinh diệu tuyệt luân, sâu sắc đến tận cốt tủy.

Tuy nhiên, những điều này không phải là thứ hấp dẫn Lục Dạ.

Thứ thật sự hấp dẫn hắn, ngược lại là những câu hỏi của các học sinh trong học xá.

Nhận thức của mỗi người về tu hành đại đạo đều không giống nhau, cho nên góc độ đặt câu hỏi cũng hoàn toàn khác biệt.

Thậm chí, một số câu hỏi có thể xem là "ý tưởng táo bạo, không thể nghĩ bàn", thường sẽ dẫn tới những tiếng cười nhạo.

Nhưng chính những câu hỏi đáng cười này, lại khiến Lục Dạ có được rất nhiều cảm hứng.

Những cảm hứng đó phần lớn đều không có tác dụng gì.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có một vài cảm hứng khiến Lục Dạ linh quang chợt lóe, giúp Lục Dạ nghiền ngẫm ra rất nhiều thể hội và cảm ngộ khác biệt.

Tam nhân hành, tất hữu ngã sư.
(Ba người cùng đi, ắt có thầy ta)

Trong lúc truyền đạo thụ nghiệp, những câu hỏi của học sinh ngược lại cũng có thể khơi gợi cho người dạy.

Cho đến khi một buổi học kết thúc, Lữ Bình Nam bước ra, cười chắp tay nói: "Dám hỏi Lục sư thúc, đối với buổi thụ nghiệp của ta có điểm nào cần chỉ chính không?"

Ngày nay ở Huyền Hồ thư viện, Lục Dạ vì đã trở thành đệ tử ký danh của lão viện trưởng, bối phận cũng trở nên rất cao.

Ngay cả một giáo tập như Lữ Bình Nam, cũng phải gọi một tiếng sư thúc.

Lục Dạ cười đáp lễ: "Nghe quân thụ nghiệp, như uống Quỳnh Tương, chỉ chính căn bản không dám bàn tới."

Hắn đối với vị quân tử ôn nhuận như ngọc Lữ Bình Nam này rất có hảo cảm.

Tâm tính quang minh, cử chỉ lỗi lạc, không kiêu không vội, nhìn như không có phong mang, thực ra phong mang đã sớm nội liễm vào trong bản tâm.

Lữ Bình Nam cười nói: "Ta thật không ngờ, với tài tình và nội tình của Lục sư thúc, lại thường xuyên đến Thọ Nghiệp Phong nghe giảng."

Ông ta quả thực rất bất ngờ.

Từ khi Lục Dạ tiến vào thư viện, chỉ cần có thời gian, hắn sẽ đứng ngoài học xá nghe các giáo tập giảng giải đại đạo.

Phải biết rằng, những gì được truyền thụ trong học xá, đều là những bài học đại đạo cơ bản nhất.

Nhưng Lục Dạ lại dường như rất có hứng thú với những buổi truyền đạo thụ nghiệp cơ bản nhất này.

Lục Dạ cười nói: "Thứ ta thiếu bây giờ, không phải là đại đạo diệu đế cao thâm đến mức nào."

Hắn thân kiêm vô số truyền thừa đại đạo, tùy tiện lấy ra một môn truyền thừa, đều có thể xưng là đỉnh cấp đương thời, tự nhiên có tư cách nói những lời này.

Lữ Bình Nam tò mò hỏi: "Vậy thứ Lục sư thúc thiếu, là gì?"

Lục Dạ suy nghĩ một chút, đáp lại một câu: "Bản tâm cầu đạo."

Nói rồi, Lục Dạ nhìn sắc trời, vỗ trán, cười nói: "Không còn sớm nữa, ta phải về nấu cơm cho nha đầu Y Y rồi."

Nói xong, đã bước vào màn mưa lất phất, sải bước đi xa.

Lữ Bình Nam nhìn về hướng Lục Dạ biến mất, trong lòng không hiểu sao lại có một tia xúc động.

Trên người Lục Dạ, ông ta không cảm nhận được bất kỳ phong mang nào mà một "tuyệt thế kỳ tài" nên có.

Ngược lại giống như đang đối diện với một phàm phu tục tử bình bình không có gì lạ, có thể thấy ở khắp nơi.

Đây là một cảm giác rất kỳ quái.

Nhưng cũng chính cảm giác này, lại khiến Lữ Bình Nam lâm vào trầm tư.

Hồi lâu sau, ông ta mới như bừng tỉnh, trong lòng lẩm bẩm: "Bản tâm vô ngã tướng, cho nên vô ngã chấp, thân tâm không triệt, mới có thể bất nhiễm trần ai."
(Bản tâm không có tướng ta, nên không có chấp niệm về ta, thân tâm trống rỗng trong suốt, mới có thể không nhiễm bụi trần)

"Bản tâm mà Lục sư thúc tìm cầu, thì ra là ở đây!"

Giây phút này, Lữ Bình Nam sinh ra một dự cảm mãnh liệt –

Lục Dạ sắp phá cảnh rồi