Ván Cờ Của Công Chúa

Chương 8



Chương 8:  

Ta hỏi: “Huyền môn có gì đáng nể đến thế sao?”

Tào Thừa sửa lại: “Là Huyền Tú đáng nể.”

“Hắn là Thần Tử giáng trần, có thể giao cảm thiên địa, thấu suốt tương lai.”

Thật ra lời đồn này ta đã nghe vô số lần.

Từ khi Huyền Tú sáu tuổi nhập môn Huyền môn, hắn đã tiên đoán nhiều chuyện.

Bao gồm cả cái c.h.ế.t của Hiền Vương, cùng trận đại dịch bốn năm trước.

Hiện nay dân chúng hầu như nhà nhà đều thờ tượng Huyền Tú.

Có kẻ còn xây kim thân cho Huyền Tú, hương khói phụng thờ ngày đêm.

Dân gian có người không biết mặt hoàng đế nhưng không ai không biết Huyền Tú.

Thiên hạ đều nói, hắn là Thần Tử, có thể thông linh thiên địa.

Mọi người kính nể hắn, như kính thần minh.

Ta từng tận mắt chứng kiến, dân đói không tìm được thức ăn, gầy trơ xương, không còn hình dạng con người.

Nhưng họ bị ngăn ở ngoài thành, ôm tượng Huyền Tú, quỳ lạy cầu xin, rồi cả nhà ôm nhau, mỉm cười chờ chết.

Cảnh tượng ấy, khiến người ta rợn tóc gáy.

Ta tưởng chỉ vì dân chúng khổ cực nên mới tin vào thần thánh, không ngờ Tào Thừa cũng tin điều này.

Ta nói: “Tào công tử, ta rất tò mò, rốt cuộc hắn có phải Thần Tử không.”

Tào Thừa trầm mặc giây lát: “Hắn là Thần Tử.”

Rồi Tào Thừa đổi giọng.

“Nhưng cũng là một kẻ điên cuồng ngang ngược.”

Ta mỉm cười: “Tào công tử thật là dám nói.”

Tào Thừa giấu đi sự xao động trong mắt, thi lễ: “Tào Thừa chỉ mong công chúa toại nguyện, không gặp trắc trở.”

Ta đáp qua loa: “Ta nghe lời công tử.”

Vì ân sủng hoàng đế dành cho ta, Liễu hoàng hậu và hoàng đế đã cãi nhau kịch liệt.

Nghe nói cảnh tượng lúc ấy cực kỳ khó coi.

Hoàng đế ra tay đánh Liễu hoàng hậu, mà sự bất mãn của Liễu hoàng hậu cũng vì thế bùng phát dữ dội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng buông lời không kiêng nể, mắng chửi hoàng đế thậm tệ.

“Đồ chó nhà có tang, kẻ vô năng, nếu không có Liễu gia năm xưa giúp đỡ, làm gì có ngai vàng của ngươi hôm nay.”

Hoàng đế tức giận đến mức bệnh tim phát tác, ngã vật xuống đất, mãi đến khi uống thuốc ta dâng lên mới dứt cơn đau.

Đế hậu hoàn toàn rơi vào cảnh lạnh nhạt.

Những cung nữ thái giám có mặt hôm ấy đều bị hoàng đế hạ lệnh xử tử.

Trong số đó không ít kẻ đã hầu hạ hoàng đế hơn mười năm.

Trước sau g.i.ế.c không dưới trăm người.

Hoàng đế bắt đầu chọn cung nhân bên cạnh hoàng hậu để sủng hạnh.

Sủng một, c.h.ế.t một.

Hoàng đế thường xuyên triệu kiến ta, đóng vai người phụ thân tốt, dùng mọi cách chọc tức hoàng hậu.

Liễu hoàng hậu càng thêm phẫn nộ, cả cung trên dưới đều run sợ, chỉ sợ bị vạ lây.

Người đầu tiên không ngồi yên được là Liễu Vân Sơ, hắn tìm đến ta, mang theo đầy tức giận.

Hắn chất vấn: “Bây giờ nhiều người vì công chúa ngang ngược mà chết, công chúa đã hài lòng chưa?”

Ta hắt một chén trà nóng vào người hắn.

Hắn giật mình lùi lại, chỗ bị bỏng bắt đầu ửng đỏ.

Ta nhìn hắn: “Còn không phải vì công tử đem ta về ư, thật ra những người này đều c.h.ế.t vì công tử. Muốn luận tội, những người này...”

“Công tử có tức giận, ta có thể tiễn ngươi một đoạn, người c.h.ế.t rồi tự nhiên được yên ổn.”

Ta rút d.a.o găm, giả vờ đâm.

Liễu Vân Sơ hoàn toàn không nghi ngờ ta dám đ.â.m hắn, lập tức cuống quýt giải thích.

Thấy cứng rắn không được, hắn đổi chiêu.

“Trong tộc ta có không ít thiếu niên tuấn tú giỏi chơi bời, ta sẽ gọi họ đến bầu bạn cùng công chúa cho khuây khỏa, được chứ?”

Ta bị cái ngoặt bất ngờ này làm cho hơi choáng: “Ừ...?”

Hiếm khi không đoán được ý đồ của Liễu Vân Sơ, ta không khỏi liếc nhìn hắn vài lần.

Thấy Liễu Vân Sơ thần sắc ngơ ngác, không dám nhìn thẳng, ta chợt lóe lên ý nghĩ, thử hỏi: “Chẳng lẽ ngươi định dâng trai lơ cho ta? Như vậy, chi bằng công tử tự mình ở lại cùng ta.”

“Công tử thân phận tôn quý, nếu trở thành nhập mạc chi tân, quần hạ chi thần của ta, ta cũng cảm thấy mặt mũi rạng rỡ.”

Liễu Vân Sơ giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, “Không có gì, chẳng qua là bạn chơi, công chúa không hứng thú thì thôi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com