Ván Cờ Của Công Chúa

Chương 24



 

Thẩm Thời trở thành cận thần của hoàng đế, trong khoảnh khắc ấy vinh quang vô song.

Hoàng đế còn ngang ngược hơn cả lúc hoàng hậu qua đời, bao năm uất ức giờ đều trút ra.

Tựa như từ khoảnh khắc này, hắn cuối cùng đã trở thành một vị hoàng đế thực sự.

Nói một không hai, không ai dám trái lệnh.

Hoàng đế nóng lòng ban chiếu chỉ, cáo tri thiên hạ việc tế lễ.

Và tuyên bố rõ ràng lần đại tế này sẽ dùng công chúa để hiến tế thần linh.

Hắn thực sự rất muốn ta chết.

Ta muốn nói với hắn, một vị hoàng đế thực sự, sẽ không ai dám đưa công chúa của hắn lên đàn tế.

Ta còn muốn nói với hắn, một vị hoàng đế thực sự, muốn xử tử một công chúa cũng không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.

Nhưng rõ ràng, bệ hạ không muốn nghe những lời này.

Một ngày trước đại tế, ta lại bị đưa đến đại điện.

Trong điện, ta gặp Huyền Tú phong trần vội vã.

Ta chợt nhớ ra, Huyền Tú từng nói với ta, hắn tuyệt đối sẽ không để ta bước lên đàn tế thần.

Như lúc này, Huyền Tú chỉ vào ta, nói với hoàng đế: “Bệ hạ, nàng không thể trở thành vật tế, vì nàng căn bản không phải là công chúa.”

Huyền Tú nhìn ta với ánh mắt rực lửa, vẻ mặt đầy tự tin.

“Ta đã tìm thấy một cỗ quan tài, chủ nhân của nó tên là Trần Niệm Tích. Ta còn nghe được một tin tức, Niệm Vi, người ta nói ngươi và Trần Niệm Tích là song sinh.”

Ta nhìn Huyền Tú hỏi: “Vậy thì sao?”

Huyền Tú nói:

“Ta đoán, Điền phu nhân để che giấu thân phận, đã đánh tráo công chúa và ngươi thành song sinh, người trong quan tài mới chính là công chúa thực sự.”

Ta đáp: “Đoán sai rồi, Huyền Tú, đừng có tự cho mình thông minh.”

Huyền Tú kiên định: “Đúng hay sai, kiểm tra một chút là biết.”

Hắn vẫy tay, một cỗ quan tài được khiêng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Huyền Tú ra lệnh mở quan tài.

Ta ôm chặt quan tài, cảnh cáo: “Huyền Tú, trong quan tài là đệ đệ của ta, ngươi dám mở ra, cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.”

Huyền Tú kiên quyết: “Niệm Vi, ta tuyệt đối không để ngươi bước lên đàn tế thần.”

“Mở quan tài.”

Ta bị người ta lôi đi, ngay sau đó quan tài bị từng chút một cạy mở.

Sau một khoảnh khắc im lặng, có người run rẩy bẩm báo:

“Bẩm Quốc sư, trong quan tài là một nam hài tử.”

Sắc mặt Huyền Tú trong chốc lát trở nên khó tin.

“Làm sao có thể...”

Người trong quan tài là đệ đệ của ta, tên hắn là Trần Niệm Tích.

Hắn đã không thể vượt qua những ngày tháng bị cướp ruộng đất phải lưu lạc, c.h.ế.t đói vào đêm trước bình minh.

Hắn là một hài tử rất ngoan.

Hắn là một nam tử hán nhỏ tuổi, luôn biết chia phần thức ăn kiếm được cho tỷ tỷ.

Ta vẫn còn nhớ hình ảnh hắn hai tay nâng đầy những con côn trùng, hắn nói:

“Tỷ tỷ, ta là nam tử hán, ta không sợ đói, cái này cho tỷ tỷ ăn.”

Ta giật mình thoát khỏi những người xung quanh, nhẹ nhàng khép lại nắp quan tài.

Sau đó đối diện với Huyền Tú.

“Huyền Tú, đây là lần thứ ba rồi, nếu như ngươi hoài nghi thân phận của ta như vậy, chi bằng hãy nói ra một chuyện chỉ có chúng ta biết.”

“Ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Huyền Tú khựng lại.

“Lần đầu chúng ta gặp nhau, là bốn năm trước, ngươi lên núi hái thuốc, gặp ta bị rắn độc cắn, ngươi hỏi ta có tin thần linh không, ngươi nói ngươi hành y cứu đời, không cứu kẻ sùng bái thần linh nên ta với ngươi, luôn không dám tiết lộ thân phận thật, ta tưởng chúng ta sẽ lỡ nhau từ đó, không ngờ ngươi lại xuất hiện, Niệm Vi, lần này, ta quyết không để ngươi đi nữa.”

Ta cười:

“Lại sai nữa rồi, lần đầu chúng ta gặp nhau, là mười sáu năm trước, ngày mồng ba tháng bảy.”

“Lúc đó ngươi còn chưa cao bằng một thanh kiếm nhưng đã mang danh Thần Tử, có vô số tùy tùng, ngươi đặt chân lên mảnh đất thôn Điền Gia, nói rằng, nữ hài tử đó, mười sáu năm sau sẽ chặt đứt căn cơ Huyền môn, tìm nàng, g.i.ế.c nàng.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com