Giản Hoài Ngọc trong ngực Tiêu Sở Thịnh lập tức tỉnh táo.
"Hoàng thúc, phụ hoàng?"
"Phụ hoàng vẫn chưa tỉnh," Tiêu Sở Thịnh nhìn gương mặt lo lắng của bé, giải thích: "Đừng lo, thái y nói phụ hoàng không sao, khi ngài ấy tỉnh ngủ sẽ tự tỉnh lại."
"Chúng ta không làm phiền phụ hoàng, ăn cơm trước nhé?"
"Ngọc ăn cơm ngoan, đừng để bị bệnh, khi phụ hoàng tỉnh lại mới vui."
Trên bàn cơm, Tiêu Sở Thịnh đột nhiên hỏi: "Ngọc, những thái giám ở Đông Cung bắt nạt con, con muốn xử lý thế nào?"
Xử lý?
Giản Hoài Ngọc mở to mắt.
Bé còn chưa kịp nghĩ cách báo thù, vậy mà giờ có thể làm luôn ư?
Giản Hoài Ngọc dùng đũa chọc vào cơm, nhỏ giọng hỏi: "Gì cũng được ạ?"
"Gì cũng được," Tiêu Sở Thịnh nói tiếp, "Bọn họ bắt nạt Ngọc, thì phải trả giá đắt."
Giản Hoài Ngọc suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Đuổi họ ra khỏi hoàng cung đi, con không muốn gặp lại họ nữa, được không?"
"Được, đương nhiên là được." Tiêu Sở Thịnh vỗ đầu bé.
"Bọn họ xấu lắm, rất hay mắng người, lại còn đánh người."
Giản Hoài Ngọc cúi đầu, tủi thân lẩm bẩm.
Thật ra bọn họ không chỉ mắng đánh, còn cho bé ăn bánh bao cứng ngắc, uống nước lạnh, mùa đông không có than để sưởi.
Giờ cuối cùng cũng có thể đuổi bọn họ đi, đôi mắt Giản Hoài Ngọc bất giác đỏ hoe.
"Ngọc yên tâm, chắc chắn ta sẽ đuổi hết bọn họ" Tiêu Sở Thịnh nghiêm túc nói, "Xin lỗi, chuyện này là lỗi của ta, ta xếp sai người, để bọn họ bắt nạt Ngọc, Ngọc, xin lỗi."
"Nhưng ta cam đoan, lần này sẽ thay cho Ngọc một đám người tốt nhất, vậy Ngọc có thể tha lỗi cho ta không?"
Giản Hoài Ngọc từ từ ngẩng đầu.
Bé nghi ngờ mình nghe nhầm, Nhiếp Chính Vương đang xin lỗi bé?
Bé con cúi đầu.
Tiêu Sở Thịnh nhìn bé, ánh mắt dần dần ảm đạm.
Nhưng tương lai còn dài.
Đúng lúc này, bé con lại ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thúc sẽ không bắt nạt phụ hoàng nữa thật ạ?"
Tiêu Sở Thịnh có cảm giác mình vừa ăn một viên kẹo.
Hắn vươn tay ôm lấy hai má tròn trĩnh của bé, xoa nhẹ.
"Cảm ơn Ngọc, chắc chắn hoàng thúc sẽ không làm con thất vọng."
Bị Tiêu Sở Thịnh đối xử như vậy, bé con lập tức đỏ mặt.
Quá đáng ghê, sao có thể nắn mặt của Thái Tử như vậy?
Bé cẩn thận lùi ra sau, cúi đầu, rồi đưa tay che mặt.
Hai ba con ăn chung.
Giản Hoài Ngọc lại như vịt con, chạy đến cạnh giường Giản Ninh, trông chừng anh.
Tiêu Sở Thịnh còn nhiều việc phải giải quyết, nên đã rời đi trước.
Giản Hoài Ngọc cẩn thận nhìn quanh, thấy trong phòng chỉ còn hai tiểu thái giám, bé thử phất tay bảo họ ra ngoài.
Không ngờ thái giám của Nhiếp Chính Vương lại nghe lời thật, lập tức cáo lui.
Vui quá!
Ánh mắt Giản Hoài Ngọc lập tức sáng ngời.
Bé như cún con được thỏa mãn, chạy về phía giường, không chịu ngồi yên trên ghế nhỏ nữa, mà áp mặt vào giường, má nhỏ dính sát vào mặt Giản Ninh.
"Phụ hoàng!"
Giọng của bé con mềm mại đáng yêu, lại mang theo vài phần vui mừng.
Bé vui mừng chia sẻ niềm vui của mình với Giản Ninh.
"Phụ hoàng, hôm nay hoàng thúc nói sau này sẽ không bắt nạt chúng ta nữa, còn giúp con đuổi đi kẻ xấu, hoàng thúc thật sự đã trở thành một hoàng thúc tốt rồi ạ?"
"Thật ra Ngọc luôn cảm thấy hoàng thúc rất thân thiết, nhưng trước kia toàn hung dữ với con, con không dám lại gần, hơn nữa hắn cũng ghét con."
"Nhưng bây giờ hoàng thúc nói thích con, cũng thích phụ hoàng, còn sẽ bảo vệ chúng ta."
Nói đến đây, tự nhiên bé con thấy buồn, đầu nhỏ cúi xuống.
Lúc này không có ai, bé không cần giữ hình tượng Thái Tử, dáng người mềm mại, thoải mái hơn, nghĩ đến chuyện buồn, đôi mắt bất giác ươn ướt.
Một lúc sau, giọt nước mắt trong veo như ngọc rơi xuống, Giản Hoài Ngọc càng khóc càng thấy đau lòng, cúi đầu, vai nhỏ run lên.
Giản Ninh mở mắt ra, nhìn thấy một bé con đang đau lòng khóc.
Anh không quan tâm cơ thể khó chịu, giơ tay ôm lấy cổ bé, nhỏ giọng hỏi: "Ngọc?"
Bé con lập tức ngẩng đầu, nước mắt còn vương trên mũi rơi xuống.
Bé ngạc nhiên mở to mắt.
"Phụ hoàng!"
"Phụ hoàng, người tỉnh rồi!"
Rồi bé chợt nhận ra mình vẫn đang áp mặt vào người Giản Ninh, lập tức luống cuống đứng thẳng người, trượt xuống giường, đứng hỏi: "Phụ hoàng thấy thế nào rồi? Còn khó chịu không?"
Bé con lo lắng, vội vàng hỏi anh trước.
Giản Ninh mỉm cười: "Cảm ơn Ngọc, không còn khó chịu nữa."
Anh giơ tay lau đi nước mắt trên mặt bé, cười hỏi: "Ngọc có thể giúp phụ hoàng lấy một cốc nước không? Phụ hoàng khát quá!"
"Vâng."
Giản Hoài Ngọc lập tức quay lại lấy nước, rồi chạy về, đưa đến miệng Giản Ninh.
Giản Ninh ngồi dậy, giơ tay nhận lấy cốc nước, rồi uống một ngụm.
Trong cung cái gì cũng tốt, chỉ là cốc nước này, vừa nhỏ vừa linh hoạt, một ngụm là hết, chẳng đủ giải khát gì cả.
Bé con như một con ngựa nhỏ lạc đường, chạy đi chạy lại mấy lần mới đáp ứng được nhu cầu của Giản Ninh.
Anh ngồi dậy, vươn tay vuốt nhẹ cái má đỏ hồng đang khóc của bé, "Ngọc, giờ có thể cho phụ hoàng biết tại sao con khóc không?"
Giản Hoài Ngọc nhỏ giọng nói, "Không có ai bắt nạt con, chỉ là con lo cho phụ hoàng."
Giản Ninh lập tức áy náy.
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: "Xin lỗi, phụ hoàng khiến Ngọc lo lắng, nhưng Ngọc yên tâm, phụ hoàng không sao đâu, đừng khóc nữa, được không?"
Giản Hoài Ngọc gật đầu.
Sau đó bé nâng cái đầu nhỏ của mình lên, mềm mại hỏi: "Phụ hoàng đói chưa ạ?"
Chưa nói thì không sao, vừa nói xong Giản Ninh mới nhận ra bụng mình vẫn đang rỗng.
Anh đưa tay xoa bụng, "Đói rồi!"
"Vậy Ngọc gọi thái giám mang cơm đến nhé?" Giản Hoài Ngọc giải thích, "Hoàng thúc đã bảo thái giám chuẩn bị sẵn cơm cho phụ hoàng rồi, luôn giữ ấm, người dậy có thể ăn ngay."