Thánh tử nghe thấy tiếng ho khan nhẹ, liền quay mặt về phía Nero, đôi môi khẽ mím chặt hơn một chút.
Nhưng các thần hầu áo hồng như một hàng tường thịt, che chắn chặt chẽ giữa Thánh tử và Nero. St. Lophis đứng tại chỗ một lát, lặng lẽ xoay người, đi đến chỗ ngồi của mình.
Còn một khoảng thời gian ngắn nữa tuần du hạm mới đáp xuống núi Thánh sơn.
Hai bên khoang rộng lớn của tuần du hạm, có hai nhóm người ngồi đối diện nhau, im lặng không nói.
Nero nhìn băng vải trên mắt Thánh tử. Máu loãng hình như đã thấm vào hoàn toàn, thậm chí cả khuôn mặt trắng tinh và mũi của Thánh tử cũng nhiễm một chút màu đỏ nhạt.
Nhưng dù là thần hầu hay Thánh tử, dường như đều xem như không thấy tình huống này.
“Làm người hầu của thần, các ngươi ít nhất phải kiểm tra vết thương và thay băng cho chủ nhân của mình chứ.”
Hắn đột nhiên mở miệng, nói với những thần hầu đang đứng xung quanh Thánh tử: “Nếu để tín đồ biết các ngươi dám cả gan không làm tròn trách nhiệm như vậy, họ sẽ nghĩ sao?”
Các thần hầu không mắt không tai không trả lời hắn. Những cái đầu đội mũ trùm đầu cúi xuống, giống như những bức tượng không có sinh khí.
Nero khẽ nheo mắt.
Cảm giác bực bội vừa mới tan biến, lại trỗi dậy trong lòng hắn.
Hắn cười lạnh nói: “Xem ra, Thánh Điện đã quá quen với việc lờ đi mệnh lệnh của hoàng đế.”
Thánh tử ngẩng đầu.
Hắn rõ ràng có thể nghe thấy lời Nero nói.
Đôi môi nhạt màu hé mở, dường như muốn phát ra âm thanh.
Đúng lúc này, những thần hầu vốn không nên nghe thấy âm thanh bên ngoài, đột nhiên đồng loạt đứng dậy.
Họ đồng thời nhấc chân, như thể không nhìn thấy khoảng cách an toàn của hoàng đế, và bước nhanh về phía Nero.
Bạch Lang Kỵ vốn rũ đầu, chỉ chuyển động đôi tai sói trên đầu để phân biệt âm thanh.
Nghe thấy tình huống không ổn, hắn liền lập tức rút súng lên đạn, giơ súng che chắn trước người Nero.
“Lùi lại,” kỵ sĩ lạnh lùng nói, “Dù là thần hầu Thánh Đàn, dám cả gan tiến gần bệ hạ thêm một bước, sẽ bị bắn hạ tại chỗ.”
Các thần hầu không dừng bước. Cho đến khi hàng thần hầu đầu tiên, trán chạm vào nòng súng của Bạch Lang, hắn mới chợt dừng lại.
Họ đồng thời nâng cao ống tay áo dài, lặng lẽ giơ bàn tay thẳng lên về phía Nero. Đây là một thủ thế cấm kỵ, trong tình cảnh này, hẳn là có ý bảo hắn không được nói chuyện.
Nero cười nhạo một tiếng, quay đầu đi, chẳng thèm dây dưa với những nghi lễ phiền phức của Thánh Điện nữa. Hơn nữa, bên ngoài tuần du hạm đã truyền đến tiếng người ồn ào mơ hồ.
Tàu chiến đang hạ xuống Thánh sơn. Nero lập tức đứng dậy, ngẩng đầu, xách vương bào lên, bước đi về phía cầu thang dẫn ra boong tàu.
Thấy hoàng đế đã rời đi, nhóm thần hầu lại lặng lẽ vây đến bên cạnh Thánh tử, dường như bây giờ mới chuẩn bị thay băng vải bẩn cho hắn. Thái độ của họ khi vây quanh Thánh tử hoàn toàn khác so với cảm giác của Lang Kỵ khi vây quanh Nero. So với bảo vệ, nó giống như một loại gông cùm xiềng xích được tạo thành từ thịt người.
Hệ thống xoay hai trăm vòng mã số mới phản ứng lại, Nero đang nói chuyện với nó. Nó hoàn toàn không hiểu: "À? Cái gì là cái gì? Ngươi nói vai chính thụ à?"
Nero liếc mắt: "Ý ta là, trừ thân phận 'vai chính thụ' ra, Thánh tử còn là gì nữa?"
Hệ thống: "A cái này, ký chủ hỏi khó ta thật. Thường thì loại văn thuần H này... Tất nhiên không giống văn học truyền thống lắm, tác giả sẽ không tốn quá nhiều bút mực miêu tả vai chính thụ, chỉ cần đủ đẹp đủ mê người là được, nếu không độc giả sẽ quá đồng cảm với vai chính, sẽ dẫn đến việc không đẩy thuyền được."
Nero lại "ừ" một tiếng. Qua sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cười cười, nói: "Cho nên ý ngươi là, trong quyển sách này, ý nghĩa tồn tại của Thánh tử chỉ là để bị xâm phạm thôi."
Hệ thống nhất thời không phân biệt được cảm xúc của hắn, đành phải buông xuôi nói: "Tiểu hoàng văn *aka H văn* mà... Tiêu chuẩn đạo đức vốn dĩ không thể quá cao, nếu không sẽ không thú vị."
Nero dừng một chút, dời tầm mắt: "Không có gì, chỉ là cảm thấy kỳ lạ thôi."