“Anh Tuấn, chúng ta sợ gì cô ta? Anh trai tôi sắp đến rồi, anh ấy lợi hại lắm! Tôi sẽ bảo anh ấy đòi lại công bằng cho anh!”
Nghe đến đây, Trang Anh Tuấn lập tức vênh váo hẳn lên.
“Diêu Hân, nghe rõ chưa? Tôi khuyên cô nên biết điều mà cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên phía sau tôi:
“Không khách sáo với ai cơ?”
Mọi người lập tức quay lại.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Giang Dật Trần đã đứng ngay cạnh tôi từ bao giờ, một tay còn đặt lên eo tôi đầy thân mật.
Thấy hắn, ánh mắt Trang Anh Tuấn liền lóe lên vẻ châm chọc.
“Diêu Hân, tôi còn tưởng cô tìm được chỗ dựa vững chắc nào, hóa ra chỉ là một tên trai bao.”
Tôi tức giận. Giang Dật Trần đúng là có nước da trắng thật, nhưng cũng không đến lượt Trang Anh Tuấn ở đây chế giễu anh ấy.
Còn chưa kịp phản bác, một người đàn ông trung niên bụng bia to tướng đã bước tới trước mặt chúng tôi.
Viện Viện lập tức buông tay Trang Anh Tuấn, kéo tay người đàn ông kia đầy nũng nịu, rồi chỉ thẳng vào tôi và Giang Dật Trần.
“Anh, cô ta là kẻ lừa đảo, lừa bạn trai em không biết bao nhiêu tiền! Còn tên này thì làm việc ở mấy chỗ không đứng đắn, chắc chắn có vấn đề! Mau bắt bọn họ lại đi!”
Người đàn ông kia ban đầu còn vênh váo lắm, nhưng khi vừa thấy Giang Dật Trần đứng bên cạnh tôi, sắc mặt lập tức thay đổi, eo cũng vô thức cong xuống mấy phần.
“Chủ nhiệm Giang, sao ngài lại ở đây?”
Giang Dật Trần cười lạnh một tiếng.
“Lý Đào, em gái anh vừa bảo đơn vị của tôi là mấy chỗ không đứng đắn đấy.”
Mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán Lý Đào. Ông ta lập tức khom lưng, cúi đầu xin lỗi.
“Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm thôi!”
Sau đó, ông ta quay sang Trang Anh Tuấn, giọng nghiêm nghị: “Tiểu Tuấn, chủ nhiệm Giang không chỉ là cấp trên của tôi, mà còn là lãnh đạo trực tiếp của cậu. Còn không mau chào hỏi?”
Lời này khiến đám người họ kinh ngạc đến mức suýt rơi tròng mắt.
Đừng nói bọn họ, ngay cả tôi cũng sững sờ, nhất thời không biết nói gì.
Giang Dật Trần dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh thản nhiên giải thích: “Hôm đó tôi chỉ giúp bạn mang đồ đến thôi, bình thường không hay lui tới mấy chỗ đó.”
Thì ra là tôi hiểu lầm anh ấy. Xấu hổ thật.
Thấy Trang Anh Tuấn vẫn đứng đó ngây ra, Lý Đào sốt ruột, đá vào chân hắn một cái.
Lúc này, Trang Anh Tuấn mới hoàn hồn, vội cúi đầu cười nịnh:
“Chào lãnh đạo ạ!”
Nhìn bộ dạng nhếch nhác, chẳng có chút khí khái nào của hắn, tôi lập tức thấy mất hứng. Không muốn phí thêm thời gian, tôi kéo tay Giang Dật Trần định rời đi.
Nhưng Trang Anh Tuấn lại không biết điều, còn cố gây chuyện.
“Chủ nhiệm Giang, anh có biết cô ta ham tiền đến mức nào không? Đừng để bị lừa!”