Ức Hiếp Cô Nhi Đoạt Gia Sản - Ta Khiến Cả Nhà Ngươi Đi Đào Rau Dại

Chương 48



Giờ phút này, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, như thể vừa bị người ta đ.á.n.h đập tàn bạo một trận.

"Phu quân, trên mặt chàng có chữ kìa."

Hách Nhiên chỉ mãi sau mới nhận ra khi nhìn thấy dáng vẻ của mình trong con ngươi đối phương.

Kỳ lạ, da đầu có chút lạnh.

"A... tóc của ta!"

Ngay khi hai người muốn chất vấn gia đinh, tâm phúc đã vội vã đến ngoài cửa.

"Lão gia, phu nhân, xảy ra chuyện rồi!"

Biết được tiền tài trong mật khố không cánh mà bay, hai người vội vàng đi đến xác nhận.

Khi họ nhìn thấy kho hàng trống rỗng, mắt họ suýt lồi ra ngoài.

"Đồ vô dụng, các ngươi ăn của chùa làm gì mà để tên trộm thần không biết quỷ không hay lấy đi đồ vật? Không đúng, có phải các ngươi đã tự ý biển thủ rồi không?"

Hách Nhiên chợt nghĩ, tức giận túm lấy vạt áo tiểu tư, ác độc mà giả dối.

"Phu nhân, không phải nô tài, nô tài cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, một nén nhang trước, chúng ta còn đang bỏ đồ vào trong đó, giờ quay lại xem thì đã thành ra thế này."

Vương Tây hít sâu mấy hơi, mới khiến bản thân bình tĩnh lại.

"Tra! Tra cho thật kỹ lưỡng! Nhiều đồ như vậy, tên trộm chắc chắn chưa chạy xa đâu!" Vương Tây gào thét thất thanh.

Lúc này quản gia vội vã chạy đến, "Lão gia, không hay rồi, phủ có quan sai đến, nói là có việc quan trọng cần tra xét."

"Cái gì, quan sai? Chẳng lẽ là vì chuyện của Hà gia?"

Vương Tây bất mãn lườm Hách Nhiên một cái, rồi vội vàng từ mật khố đi ra.

Thái tử muốn thu lại tổ sản của Giang gia, nhổ củ cải liền dính bùn đất theo.

Các tộc nhân khác của Hà gia không bị lưu đày, nhưng phần lớn gia sản đều bị tịch thu, gia nhân của Hà gia như Hách Đông và những người tâm phúc khác, đương nhiên là đối tượng tra xét trọng điểm.

Nhi tử của hắn đã c.h.ế.t từ lâu, chỉ có mỗi đứa nữ nhi này, đương nhiên phải tra xét nhà bọn họ.

"Vương viên ngoại, đừng khiến chúng ta khó xử, tiền mất có thể kiếm lại, nhưng nếu người mất thì..."

Người này nhìn những chữ trên mặt hắn, nín nhịn một hồi lâu mới không bật cười.

Vương Tây hiểu rõ lời uy hiếp, mặt hắn hiện vẻ tuyệt vọng, nhưng lát sau lại khôi phục nụ cười nịnh nọt.

"Đại nhân nói có lý, Thái tử điện hạ bị người Hà gia chơi một vố, chịu thiệt thòi rồi. Thảo dân đây không có gì tốt đẹp, trong kho nếu ngài ưng ý thứ gì thì cứ lấy."

"Chỉ mong đại nhân giơ cao đ.á.n.h khẽ, về sau chúng ta có thể hòa khí sinh tài."

Thấy Vương Tây hiểu chuyện như vậy, người này không nói hai lời liền phái thủ hạ đi lục soát kho hàng, rất nhanh số tiền tài mà hắn vốn dùng để che đậy đều bị dọn sạch.

Đối phương cũng không dám làm quá đáng, dù sao Vương gia chỉ có liên hệ với gia nhân của Hà gia, nếu động đến những thứ khác thì cũng không nói nổi.

Dù vậy, Vương Tây vẫn vô cùng tức giận.

"Phu quân, những người đó đã bị đuổi đi rồi sao?"

Nàng về phòng sửa sang lại một phen, dùng son phấn che đi những chữ trên mặt rồi vội vàng hỏi.

Cái nàng nhận được là một cái tát của Vương Tây, nàng bị tát ngã xuống đất.

"Đồ sao chổi, đều tại nàng, nếu không phải cưới nàng thì Vương gia ta ngày nay cũng không gặp phải đại họa này, nàng cút đi!"

Cùng lúc lời vừa dứt, một tờ hưu thư bị ném xuống chân nàng.

Gà Mái Leo Núi

Hách Đông đã c.h.ế.t, hắn không cần sợ nhà nhạc phụ đến gây sự.

Cứ như vậy, Hách Nhiên bị ruồng bỏ, con cái ở lại và bị quét ra khỏi cửa.

Sau khi giải quyết xong việc nhà, Vương Tây không ngừng nghỉ đi nịnh bợ những quan sai kia, cố gắng tạo dựng mối quan hệ tốt.

Hách Nhiên không cam lòng khóc lóc đi níu kéo, chặn lại mã xa của hắn.

"Phu quân, thiếp nguyện ý tự thỉnh làm thiếp, chàng đừng bỏ rơi thiếp, thiếp chỉ còn chàng và con mà thôi."

"Mụ điên nào lại nói năng hồ đồ, tránh ra!"

Xa phu của Vương gia vẻ mặt hung hãn, trực tiếp đẩy nàng ra, rồi giải thích với những bách tính vây xem.

"Ngươi tự xưng là phu nhân nhà chúng ta, nhưng phu nhân nhà chúng ta mấy ngày trước đã vì phụ thân bệnh nặng qua đời mà đau lòng muốn c.h.ế.t, đừng có đến mà bám víu."

Chỉ vài lời ngắn gọn đã định đoạt kết cục của Hách Nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không, ta thật sự là phu nhân của các ngươi mà, phu quân, chàng nói gì đi chứ!" Hách Nhiên đau lòng kêu gào.

Nhưng rèm xe ngựa thủy chung không hề vén lên, rồi chiếc xe biến mất ở góc phố, mọi người chỉ trỏ xì xầm về nàng.

Lúc ngẩng đầu, Hách Nhiên nhìn thấy Giang Niệm đang chuẩn bị ngồi lên mã xa, đồng tử nàng ta lập tức mở lớn.

Ánh mắt nàng ta rơi xuống Thẩm Vọng đứng một bên, đáy mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, không ngờ cái kẻ yếu đuối kia lại có số mệnh tốt đến vậy, thành phu nhân của huyện lệnh!

"Nhị tiểu thư, hu hu, được gặp người thật là tốt quá! Cầu xin người hãy thu nhận nô tỳ đi."

"Cha ta mất rồi, giờ ta không nhà để về, cầu xin Nhị tiểu thư thu nhận, ta nguyện bán thân làm nô."

Nàng ta vừa nói, vừa cố ý diễn vẻ yếu ớt và đáng thương trước mặt Thẩm Vọng.

Giang Niệm trong lòng cười lạnh, tự dâng mình đến cửa để nàng đối phó, cơ hội này sao có thể không trân trọng?

"Ngươi nói là thật sao? Vậy ngươi hãy đi làm khế ước bán thân rồi mang đến đây." Giang Niệm lấy ra mười lượng bạc đưa cho Hách Nhiên.

Cách con phố đối diện hai trăm thước chính là phủ nha, trước cổng có người chuyên lo việc đăng ký khế ước bán thân.

Nàng ta cứ đăm đăm nhìn Giang Niệm, dường như không ngờ nàng lại trả lời như vậy.

"Nếu ngươi hối hận thì thôi, mười lượng bạc này ngươi cứ cầm lấy dùng lúc cấp bách, chúng ta phải tiếp tục lên đường rồi." Giang Niệm nói, giọng điệu dịu dàng y hệt nguyên chủ.

Hách Nhiên nhìn Thẩm Vọng một cái rồi c.ắ.n răng gật đầu.

"Đa tạ tiểu thư, nô tỳ đương nhiên là nguyện ý!"

Rất nhanh, Hách Nhiên mang theo khế ước bán thân quay lại, không mấy tình nguyện đưa vào tay Giang Niệm.

Ngay lúc nàng ta đang vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng có thể cùng Giang Niệm đến Xuyên Nam, thì nàng lại dẫn mình đi đến một nơi khác.

Hách Nhiên trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn đi theo Giang Niệm, không ngờ nàng lại trở tay đưa khế ước bán thân cho bà lão má mì đang chèo kéo khách ở cửa.

"Đại nương, người này các vị có muốn không, chỉ mười lăm lượng thôi."

Tuy trên mặt Hách Nhiên đã bị đóng dấu, nhưng đã được nàng dùng son phấn che đi, giờ phút này nàng ta ăn mặc giản dị, song cũng kiều diễm đáng yêu.

Bà má mì mắt sáng rực, xác định thật giả của khế ước bán thân, khóe môi nhếch lên không thể nào kìm nén.

"Chỉ mười lăm lượng thôi ư?"

"Phải, bà có muốn không?"

Hách Nhiên lúc này mới ý thức được mình sắp bị lừa, tức giận định xé nát khế ước bán thân, nhưng bị Giang Niệm giữ chặt cổ tay.

“Không được, ta không bán nữa, trả lại khế ước bán thân cho ta!”

Đáng tiếc, hiện giờ nàng ta nói không có tác dụng.

“Được, người này ta nhận.” Khế ước bán thân do quan phủ lập ra, sẽ không có giả, huống hồ nàng ta có thể mở tiệm ở đây, tự nhiên là có chỗ dựa.

Hác Nhiên đầy mặt sợ hãi, nàng ta căn bản không ngờ Giang Niệm lại làm như vậy.

“Không thể bán ta, ta là chủ mẫu Vương gia, ta là Hác Nhiên, các ngươi nhìn xem, trên khế ước bán thân có tên của ta!”

Lão tú bà cười lạnh, “Vừa rồi Vương viên ngoại đi ngang qua đã đích thân nói, chủ mẫu họ Hác vì phụ thân qua đời, đau buồn mà đã tìm đường c.h.ế.t theo rồi, ngươi đừng hòng mạo danh.”

Hiện giờ người này chẳng qua chỉ là trông giống mà thôi, nhưng cho dù là bản thân thì đã sao, Vương gia đã đưa ra lời lẽ như vậy, rõ ràng là đã vứt bỏ nàng ta.

Hác Nhiên bị kéo vào thanh lâu thì phá miệng mắng chửi, “Giang Niệm ngươi vô lương tâm, vô nhân tính, sao ngươi có thể thừa lúc người gặp nạn mà giáng thêm một đòn, ta nguyền rủa ngươi không được c.h.ế.t tử tế!”

Giang Niệm đã rời đi, trong lòng cười lạnh, loại nô tài hỗn xược như thế này, không bán đi thì lưu lại làm tổ tông thờ phụng sao?

Làm xong tất cả, Giang Niệm và Thẩm Vọng tiếp tục lên đường, trước khi trời tối đã đến dịch trạm và nghỉ lại.

Hố người xong, bổ sung được rất nhiều vật tư, sau bữa cơm Giang Niệm vừa thổi quạt vừa ngắm ánh trăng, rồi lấy ra rượu sâm banh để ăn mừng.

“Hôm nay tâm trạng ta tốt, có muốn uống một ly không?”

Thẩm Vọng khựng lại một chút nhưng không từ chối, “Đây là rượu ở chỗ các ngươi?”

“Đúng vậy, rất ngon!”

Giang Niệm còn lấy ra đồ nhắm, vừa nói chuyện phiếm vừa uống với Thẩm Vọng.

Thời gian dần trôi, từ từ nàng quên mất mình đang ở đâu.

Nghiêng đầu, Giang Niệm nhìn Thẩm Vọng bên cạnh, ánh mắt rơi trên đôi môi ẩm ướt của chàng, ánh mắt đờ đẫn.

Đôi môi này trông thật dễ hôn.