Ức Hiếp Cô Nhi Đoạt Gia Sản - Ta Khiến Cả Nhà Ngươi Đi Đào Rau Dại

Chương 13



Nói rồi, nàng ta bưng bát cháo yến sào này lên, uống một hơi cạn sạch.

Giang Niệm cứ thế lạnh lùng nhìn.

Trước khi trở thành tang thi, nàng là thần y ngoại khoa và nội khoa thiên tài, hai mươi hai tuổi đã phẫu thuật chính, hành nghề sáu năm, tinh thông các loại d.ư.ợ.c lý.

Sau khi trở thành tang thi, nàng cũng thường xuyên nghiên cứu đủ loại thuốc, trong không gian có không ít thuốc, cả loại trước mạt thế và sau mạt thế đều có.

Kết hợp với những loại t.h.u.ố.c này, có thể tạm thời làm tê liệt và thôi miên vật sống.

Chính là nhờ vào những thứ này, nàng thân là tang thi đã thành công trà trộn trong loài người suốt năm năm mà không bị phát hiện.

"Cha, muội muội, chẳng phải nói bát yến sào này cho ta ăn sao, sao muội lại uống hết rồi?"

Khi Hà Thục Diễm hoàn hồn, Giang Niệm bắt đầu chau mày đổ tội ngược lại.

"Nếu muội không muốn chia sẻ, thì đừng giả tạo như vậy, muội đi đi, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi!"

Gà Mái Leo Núi

"Ta... ta đã uống bát cháo yến sào này sao?"

Hà Thục Diễm trợn tròn mắt nhìn bát không, khi cảm nhận được mùi vị còn sót lại trong miệng, sắc mặt nàng ta tái nhợt.

Trong đó nàng ta đã bỏ t.h.u.ố.c sổ! Sao nàng ta lại uống hết rồi chứ?

Hồi ức cho thấy không có điểm nào đáng ngờ, rõ ràng là nàng ta tự mình cầm lên.

“Ta… ta chỉ muốn cho nhị tỷ nếm thử độ ngọt, không cẩn thận nên mới… đã vậy nhị tỷ muốn nghỉ ngơi, ta xin cáo lui trước.”

Hà Thục Diễm chộp lấy chén không, vội vàng chạy ra ngoài.

“Chạy gì chứ, ta đâu có bắt ngươi đền một chén.” Giang Niệm cười khoái trá, nhưng cố làm ra vẻ không hiểu.

Hà Thục Diễm sau khi rời đi, chạy ra khỏi sân viện liền điên cuồng móc họng nôn ọe, nhưng chỉ nôn ra được một phần nhỏ.

Dược tính nhanh chóng phát huy tác dụng, đêm đó nàng ta không ngừng chạy nhà xí, chạy đến mức hai chân run rẩy, cuối cùng đành phải sai hạ nhân mang bô đến cạnh giường.

Ở một phía khác, sau khi xử lý xong mọi việc, Thẩm Vọng giả dạng khách qua đường đến trang viên, âm thầm dò la tình hình của Giang Niệm.

“Mấy ngày nay, trang viên có phát tín hiệu liên lạc nào không?”

Thủ hạ phụ trách canh gác trong bóng tối lắc đầu, “Bẩm chủ tử, thuộc hạ vẫn luôn túc trực gần đây, không hề có bất kỳ tin tức nào.”

Nghe vậy, Thẩm Vọng hơi yên tâm. Nàng không dùng đến thứ đó, vậy chắc chắn là đã tự mình xử lý mọi chuyện ổn thỏa.

Tuy nhiên, sau khi dò hỏi, y mới phát hiện Giang Niệm đã được người nhà đón về kinh thành.

“Về kinh thành rồi?”

Ngay lập tức, y cũng đã hiểu rõ thân phận của Giang Niệm. Về kinh thành cũng tốt, tiếp theo y sẽ đi thương lượng với tổ mẫu, nhanh chóng đến cầu hôn.

“Chúng ta cũng về kinh!”

Kẻ thế thân giả vờ hôn mê đã được nửa tháng, nếu thời gian quá dài, e rằng sẽ bị lộ.

Sáng hôm sau.

Hà Thục Diễm vì tiêu chảy mà kiệt sức, căn bản không thể dậy nổi, bữa sáng cũng chỉ ăn tại phòng. Chuyện mất mặt “trộm gà không thành lại mất nắm gạo” này nàng ta không dám than vãn với phụ mẫu.

“Đáng ghét, đều tại ta sơ suất.”

Nàng ta vẫn luôn cho rằng, việc mình hồ đồ uống hết chén cháo yến sào là do quá đắc ý nên mới lơ đễnh.

Hà Thục Diễm nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên, nàng ta nghĩ ra một kế độc.

“Tiểu Thúy, đi làm cho bổn tiểu thư một việc, bổn tiểu thư muốn tiện nhân này thân bại danh liệt, bị Thẩm gia ghét bỏ!”

Đi tiền sảnh dùng bữa sáng xong trở về, Giang Niệm liền lén lút đến góc phòng Hà Thục Diễm. Lúc đến, nàng vừa vặn nghe thấy cuộc nói chuyện giữa chủ tớ hai người.

Tỳ nữ nghe xong do dự một lát, “Tam tiểu thư, làm vậy không hay đâu, vạn nhất vì nàng ta mà ảnh hưởng đến việc đại sự của ngài thì sao?”

“Hừ, nàng ta lẳng lơ đa tình, liên quan gì đến bổn tiểu thư? Còn chẳng phải vì nàng ta lớn lên ở nông thôn không có quy củ, chẳng dính dáng gì đến Hà gia chúng ta! Nàng ta đâu có họ Hà.”

Nghe giọng điệu khinh thường của Hà Thục Diễm, Giang Niệm cười lạnh.

Đúng là cốt nhục của tra cha! Quả nhiên là “thanh xuất ư lam”.

Nếu đã vậy, hãy xem ai mới là người cười đến cuối cùng! Giang Niệm lặng lẽ rời đi khỏi nơi đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tựa như có cảm giác, Hà Thục Diễm ngước mắt nhìn về phía góc phòng, tầm mắt trống rỗng.

Trở về phòng của mình, kế mẫu Triệu Thị cùng ma ma đến tìm nàng.

“Niệm nhi, ta đã chuẩn bị cho con một món đồ tốt.”

Nói rồi, bà ta bảo ma ma đưa cho Giang Niệm một cái hộp, “Mở ra xem đi, con sẽ thích đó.”

“Người bị chồn tinh nhập xác rồi sao?”

Bị mắng là có ý đồ xấu, sắc mặt Triệu Thị vô cùng khó coi, nhưng bà ta không thể nổi giận, chỉ có thể tự an ủi rằng con nha đầu c.h.ế.t tiệt này không hiểu quy củ, không chấp nhặt với nó.

Ma ma đứng một bên lập tức quát lên, “Nhị tiểu thư đừng không biết điều, đây là phu nhân đặc biệt tìm cho ngài vật tốt, bà ấy coi ngài như con ruột nên mới như vậy.”

“Ha ha.” Giang Niệm cười lạnh, lười nói thêm.

Thấy vậy, ma ma liền mở thẳng chiếc hộp, lấy ra một quyển sách bên trong rồi lật ra, “Nhị tiểu thư sắp thành thân, vẫn cần phải học hỏi đôi chút.”

Cha mẹ ơi!

Đây, đây là…

Ánh mắt Giang Niệm rơi vào những hình vẽ trên sách, con ngươi nàng đột nhiên trợn lớn.

Thật sự sống động như thật, toàn bộ đều là cảnh nam nữ đang… có cảm giác như đang xem tranh xuân cung đồ vậy.

Những ký ức về đêm đó, nàng và Thẩm Vọng ở các tư thế khác nhau, đột nhiên hiện lên rõ mồn một.

“Xoẹt!”

Lý trí và sự xấu hổ giao tranh, Giang Niệm vô thức đưa tay, mạnh mẽ ấn quyển sách xuống bàn.

Nhìn dáng vẻ đỏ bừng mặt, bối rối không biết làm sao của nàng, Triệu Thị thầm đắc ý trong lòng. Cho dù có kiêu ngạo đến mấy, xương cốt vẫn là một nữ nhi yếu đuối mà thôi.

Rơi vào tay bà ta, chẳng phải dễ dàng nắm trong lòng bàn tay sao.

“Niệm nhi, con sắp xuất giá, hiểu rõ những chuyện này chẳng có hại gì cho con.”

Giang Niệm cố gắng kiềm chế sự nóng bừng trên mặt, châm biếm liếc bà ta một cái.

“Nói nghe hay đấy, theo ta được biết, người ta sắp gả cho giờ đang hôn mê bất tỉnh, học thứ này có ích gì?”

Triệu Thị tùy tiện nói, “Con có thể tự mình ra tay mà.”

Chời má… phụ nữ đã có chồng đều trực tiếp đến vậy sao?

Thấy Giang Niệm không lên tiếng, Triệu Thị chỉ cho rằng nàng ngại ngùng, bắt đầu tẩy não và an ủi, “Lát nữa ta sẽ bảo ma ma sắp xếp người đến thị phạm cho con, hắn chỉ hôn mê thôi, đâu có ảnh hưởng đến việc con sinh con đẻ cái.”

Hơn nữa bà ta còn nói, đợi Giang Niệm có con nối dõi thì địa vị ở Thẩm gia mới vững chắc hơn, Thẩm gia không có nữ chủ tử, nàng gả qua đó chính là chủ mẫu.

Những lời này nghe vô cùng khó chịu, “Đủ rồi, ta không muốn nghe, cầm đồ của ngươi cút đi!”

Có những vở kịch có thể xem ngay tại chỗ, có những vở thì không, huống hồ người đàn bà này rõ ràng đang trêu đùa và lăng nhục mình.

Đánh tiếng là vì nàng suy nghĩ, thực chất là hy vọng nàng có thể đứng vững ở Thẩm gia, để trở thành cây hái tiền của Hà gia, nàng dựa vào đâu mà phải cho bà ta sắc mặt tốt?

“Vô lễ! Sao ngươi dám nói chuyện với phu nhân như vậy!” Ma ma hồ giả hổ uy, hung thần ác sát.

Một hạ nhân dám ở trước mặt nàng dạy dỗ nàng, rõ ràng là do Triệu Thị, chủ tử này, đã ngầm sai khiến.

Nàng không phải nguyên chủ, sẽ không cam chịu.

“Câm miệng!” Giang Niệm chộp lấy chén trà bên cạnh ném vào đầu ma ma.

Con đàn bà c.h.ế.t tiệt này trước đây đã làm khó mẫu nữ nguyên thân, lại được Triệu Thị tin tưởng, nàng đang lo không có cơ hội dạy dỗ bà ta đây.

“Vô phép tắc, đúng là thứ có mẹ sinh không mẹ dạy, không biết điều tốt, chúng ta đi!”

Triệu Thị muốn động thủ, nhưng nghĩ đến ngày mai Hà gia gả nữ, bà ta đành nén giận, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Lời nói đó của bà ta, đã châm lửa trong lòng Giang Niệm.

Mẫu thân của nguyên chủ, người phụ nữ đáng thương bị chiếm đoạt hết gia tài, đã c.h.ế.t rồi vẫn còn bị mắng, kẻ đáng bị mắng, bị đ.á.n.h nhất chính là người đàn bà trước mắt này.

“Ngươi dám mắng nương ta, ta liều mạng với ngươi!”

Giang Niệm chặn đường Triệu Thị, giơ tay lên "xoàng xoảng" hai cái tát, Triệu Thị bị đ.á.n.h gần như ngay lập tức cảm thấy răng mình bị rụng một chiếc.