Ức Hiếp Cô Nhi Đoạt Gia Sản - Ta Khiến Cả Nhà Ngươi Đi Đào Rau Dại

Chương 102



Dùng lại mánh khóe cũ?

Tuy nhiên, trên trời sẽ không có bánh rơi xuống.

Sẽ có vịt và ngỗng tấp vào bờ, nhưng hiện giờ hồng thủy chảy xiết như vậy, rất ít con có thể bò lên bờ.

Quả nhiên, họ trắng tay trở về.

Tất nhiên, cũng không hẳn là trắng tay, bởi vì họ vớt được ván gỗ, khúc gỗ các loại, những thứ này đều khô ráo, cũng có thể dùng làm củi đốt.

“Đi một chuyến vô ích, lãng phí thời gian!”

Thẩm Như Phong c.h.ử.i bới, tức giận không thôi.

Lúc này Giang Niệm mới phát hiện, nhóm phạm nhân lưu đày và quan sai dường như đã lạc nhau, trong đội ngũ chỉ còn người của Thẩm gia và chính nàng trên ngọn núi này.

Phùng gia và Hà gia mà nàng quen biết đều không có ở đây.

Khi đó, Thẩm Vọng đã cùng Dương Thanh dựng lều xong, Thẩm Giai Ninh và đệ đệ cùng Ngụy thị đã cởi áo mưa ngồi trong lều nghỉ ngơi.

“Niệm Niệm, nàng cũng mệt rồi, đi nghỉ một lát đi?”

Thẩm Vọng lại một lần nữa xuống núi, vớt được hai chiếc ghế dài và một cái nồi từ sông, đặt cạnh lửa trại.

“Ta không buồn ngủ, lát nữa sẽ nghỉ, trời sắp tối rồi, chúng ta trước hết chuẩn bị đồ ăn, tổ mẫu và A Ninh chắc là đói rồi.”

“Ta đi đun nước nóng.” Dương Thanh đổ nước mưa vào nồi đặt lên lửa, rồi rời đi tìm củi.

Những người khác thấy trời dần tối, cũng không còn bận tâm đến nỗi buồn, nghĩ cách lấp đầy bụng.

Dân dĩ thực vi thiên, cứ đói bụng không phải là cách.

Vải che mưa vẫn hữu dụng, đa số mọi người đều có chỗ che mưa.

Gà Mái Leo Núi

Có những gia đình tự dựng nhà tranh, rồi trải thêm hai chiếc áo tơi, cũng có thể che chắn mưa gió.

Người của Thẩm gia nhị phòng không tham gia vớt đồ, cũng không biết dựng nhà tranh, lại không muốn bị mưa làm ướt, cuối cùng chọn lấy ra một phần vật tư, chen chúc với những người khác.

“Vận khí của họ thật sự quá tốt, không chỉ có vải che mưa, còn nhặt được hai cái lều lớn như vậy.”

“Chúng ta chen chúc ở đây, đến chân cũng không thể dịch chuyển, nếu có thêm tấm vải che mưa nữa thì tốt biết mấy.”

Từ Thanh Dao đảo mắt một vòng, nhìn về phía Giang Niệm mà cảm thán.

Tiêu thị nheo mắt lại, “Đúng vậy, có người còn là huyện lệnh nữa chứ, chẳng bằng bổ đầu Trác Việt yêu dân.”

Hà Thục Diễm thấy bà bà và tẩu tử nhà mình đang ra sức, cũng không chịu thua kém.

“Họ đã từ bỏ vải che mưa, để chúng ta có thể che chắn mưa gió, vậy mà các ngươi lại không làm gì cả, không biết ngượng sao?”

Thân phận của Thẩm Vọng, những người dân khác cũng đều biết, lúc này ánh mắt của họ đã thay đổi.

Thẩm Thụy Lâm lúc này hùa theo, “Nói đúng lắm, làm quan mà chỉ nghĩ cho bản thân, lẽ ra phải lo lắng cho bách tính, giải nỗi ưu phiền cho đám lão bách tính chúng ta chứ!”

Họ nói xong, trong đám đông có người phụ họa, dù sao mở miệng cũng chẳng mất mát gì.

Vạn nhất có lợi ích, còn có thể được ké chút danh.

Lấy lòng người khác bằng thứ không phải của mình, đúng là kế sách hay!

Giang Niệm trong lòng cười lạnh, vật tư của họ chỉ có bấy nhiêu, đem ra, cho ai, những người khác không nhận được đều sẽ nảy sinh oán hận.

Muốn gieo thù chuốc oán cho họ, nằm mơ đi!

Ngụy thị cau mày, chuẩn bị phản bác thì Giang Niệm cười, chậm rãi đi về phía Thẩm gia nhị phòng.

“Ngưỡng mộ chúng ta thì cứ nói thẳng, hà tất phải nói vòng vo?”

“Những thứ do hồng thủy cuốn đến đều là vật vô chủ, kẻ có năng lực thì được, đến lượt các ngươi chỉ tay năm ngón sao?”

Đúng lúc Trương thị và Từ Thanh Dao chuẩn bị phản bác, Giang Niệm đưa tay ra, mỗi người tát một cái.

“Phu quân ta là huyện lệnh, nhưng cũng không phải huyện lệnh ở nơi này.”

“Một trong những tấm vải che mưa mà các ngươi đang dùng, là do chúng ta tìm thấy, hai tấm vải che mưa cũng đều do chúng ta tham gia vớt lên, sao chúng ta lại không giúp đỡ những người dân khác chứ?”

“Đúng rồi, những người xuống núi vớt được đồ vật, đâu chỉ có một mình nhà chúng ta, theo lời các ngươi nói, những thứ đó cũng phải đem ra chia sao?”

“Các ngươi vớt được củi khô, hình như còn tìm thấy một đoạn thịt xông khói phải không, sao các ngươi không chia cho người khác?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Niệm nói vừa nhanh vừa rõ ràng, “Bất kể phu quân ta là huyện lệnh hay người thường, chúng ta đều không nợ bất cứ ai, chén cơm này có thể ăn cũng là nhờ vào bản lĩnh của mình.”

“Các ngươi không phải là oán trách trên đường đi chúng ta không giúp đỡ các ngươi sao? Cần gì phải xúi giục người khác đối phó chúng ta, các ngươi nghĩ người khác là kẻ ngốc sao?”

Bị Giang Niệm nói như vậy, mọi người mới phản ứng lại.

Họ đã bị lợi dụng làm công cụ, hơn nữa nếu có cái mở đầu này, đồ vật trong nhà mình bị người khác nhòm ngó thì sao, cũng phải đem ra sao?

Cả ngọn núi này chẳng phải sẽ loạn hết cả lên sao?

“Xì, vô sỉ, trông có vẻ người đàng hoàng, nhưng lòng dạ thật ti tiện.”

“Ghê tởm, bản thân là phạm nhân lưu đày, cũng dám vu khống quan chức triều đình, Thẩm đại nhân, ngài và phu nhân ngài chính là tính tình quá tốt, hạng người này chính là muốn bị đánh!”

Dân chúng căm ghét nhìn Thẩm gia nhị phòng, từng người một mắng nhiếc.

Quan sai không muốn cũng không dám nhúng tay vào chuyện của hai gia đình họ, bây giờ lỗi rõ ràng là ở Thẩm gia.

Người cầm đầu rút roi, quất mạnh vào người Thẩm Thụy Lâm.

“Dẹp cái tâm tư bẩn thỉu của các ngươi đi, đừng gây thêm rắc rối cho tiểu gia, nếu không đ.á.n.h c.h.ế.t các ngươi đấy!”

Phạm nhân lưu đày được phép có tỷ lệ tử vong, họ đ.á.n.h c.h.ế.t một hai người thì cấp trên cũng sẽ không truy cứu, cùng lắm là thiếu một chút tiền thưởng.

Mọi người khinh bỉ Thẩm gia nhị phòng, im lặng đẩy họ ra rìa tấm vải che mưa.

“Tính toán đồ của người khác để tạo danh tiếng tốt cho mình, nghĩ thật đẹp đẽ, giả dối!”

Sương nước bay tới, họ quả thực là tức mà không dám nói gì.

Mưa tạnh, nhưng hồng thủy không có dấu hiệu rút đi, mọi người trên núi tìm đồ vật, bắt đầu nhóm lửa chuẩn bị đồ ăn.

Khi chạy trốn, nhiều người dân vẫn mang theo gia sản, gạo mì và một cái nồi, đây là những vật dụng cần thiết.

Các quan sai mang theo một cái nồi, cũng bắt đầu nấu cơm.

Thẩm gia tham sống sợ c.h.ế.t, vốn dĩ vừa sắm sửa đồ dùng sinh hoạt, nghe tin lũ lụt sắp đến, bọn họ liền liều mạng bỏ chạy, đồ đạc rơi vãi khắp nơi.

Mang theo một bao gạo, nhưng lại không có nồi để chế biến.

“Nương, con đã bàn bạc với bọn họ rồi, dùng năm văn tiền để mượn nồi và bát của họ, nhưng phải đợi bọn họ ăn xong đã.”

Từ Thanh Dao và Hà Thục Diễm đứng ra, thương lượng với một gia đình.

“Vậy thì tốt.”

Mọi người đều đang chuẩn bị đồ ăn, còn người nhà Thẩm gia thì vây quanh đống lửa trại, giơ tay áo và ống quần ra, cố gắng hong khô.

Khi ấy, về phía Giang Niệm và Thẩm Vọng.

Dương Thanh thoăn thoắt xử lý xong ngỗng lớn, rồi cắt thành miếng nhỏ để hầm.

Giang Niệm dẫn Dương Mai đến chỗ bột mì bị nước mưa làm ẩm ướt khắp nơi, bắt đầu nhào bột.

Ngỗng lớn nhất thời khó mà hầm chín được, thừa dịp đậy vung nồi, nàng lén lút đổi đồ trong nồi với đồ trong không gian của mình.

“Bánh nướng cứ dán vào thành nồi, đợi thịt hầm chín, bánh cũng có thể ăn được rồi.”

Món danh phẩm, ngỗng hầm nồi sắt, một giờ sau đã ra lò, hương thịt thơm lừng khắp sườn núi.

Những gia đình may mắn bắt được vịt ngỗng đều tiếc không nỡ ăn, dùng dây cỏ buộc lại, định đợi về nhà rồi nuôi.

“Cha, nương, thịt thơm quá, Phàm nhi muốn ăn!”

Thẩm Bất Phàm lại nuốt nước bọt, Thẩm gia nhị phòng dù có yêu chiều Thẩm Bất Phàm đến mấy, nhưng trong tay không có bạc, bọn họ cũng chỉ có thể ăn thanh đạm.

Lần gần nhất hắn được ăn thịt, là lúc hắn cướp đùi gà của hai chị em Thẩm Giai Ninh.

“Muốn ăn ư? Có bản lĩnh thì ngươi đi mà lấy!” Thẩm Như Phong bực bội đáp trả một câu.

Hắn cũng muốn ăn!

Lời này vừa dứt, mắt Thẩm Bất Phàm liền sáng lên, những người khác của Thẩm gia cũng nghĩ đến điều gì đó.

Bọn họ không lên tiếng, nhưng không ngừng dùng ánh mắt khuyến khích Thẩm Bất Phàm.

Từ Thanh Dao mím môi, “Huynh trưởng tỷ tỷ của con tính tình rất tốt, con thử hỏi họ xin chút đồ ăn xem sao.”