Tưởng Tượng Trong Hiện Thực

Chương 5



Lăng Phong bật chiếc đèn pin đã chuẩn bị từ trước, đầu tiên là hướng đèn về phía dãy bàn cuối, vết m.á.u quả nhiên đã không còn nữa.

 

Tiếp theo thì chiếu về phía quạt trần vốn được treo, nơi đó chỉ còn lại có hai sợi dây đồng.

 

“Hình như không có gì cả!" Lăng Phong thả lỏng ngữ khí.

 

"Thật ra thứ dọa người nhất không phải cái gì cũng không có mà là chúng ta sẽ bất tri bất giác trúng phải một cái bẫy nào đó." Tôi nhớ lại những tình tiết trong tiểu thuyết mình từng đọc.

 

“Hình như bị cậu nói trúng thật rồi." Lăng Phong chiếu đèn pin về phía bệ cửa sổ, thanh âm trầm xuống.

 

Cửa sổ bằng kính đã biến mất!

 

Không riêng gì như thế, cửa phòng học cùng cửa sổ hành lang cũng không còn nữa, chúng tôi bị nhốt trong một "quan tài xi măng” rồi!

 

Từ khi nào mà tôi sở hữu cái miệng quạ này vậy chứ?

 

"Mày là ai?" Tôi hét lên.

 

"Nếu như mày có vấn đề gì thì cứ nói với bọn tao, chỉ cần mày không làm hại bọn tao là được." Lăng Phong cũng hô lên theo.

 

Xung quanh không có động tĩnh gì.

 

“Liên lạc với Hiểu Na." Tôi lấy điện thoại nhưng điện thoại hiển thị không có tín hiệu.

 

"Nguy rồi, nếu đối phương nhốt c.h.ế.t chúng ta ở chỗ này thì chúng ta cũng hết cách." Lăng Phong ngữ khí gấp gáp.

 

"Đập tường thử xem!" Tôi biết tỷ lệ thành công rất nhỏ nhưng vẫn vung ghế ném vào tường, chẳng để lại dấu vết gì trên đó.

 

"Có lẽ chúng ta quá xốc nổi rồi!" Lăng Phong lập tức ngồi thụp xuống bên cạnh một chiếc bàn, có chút chán nản.

 

"Đừng ủ rũ, đối phương mới chỉ nhốt chúng ta mà thôi, chẳng phải còn chưa tung chiêu sao!" Tôi an ủi cậu.

 

Vừa dứt lời, cả căn phòng bắt đầu lay động, bàn ghế cũng va chạm lẫn nhau.

 

"Miệng của cậu khai quang qua rồi à!" Lăng Phong một bên tránh né va chạm, một bên hét lớn.

 

Tôi cũng bị dọa đến giật thót mình, chẳng lẽ tôi thật sự sở hữu miệng qua sao?

 

Cũng không biết qua mất bao lâu, cơn chấn động rốt cục cũng dừng lại, hai chúng tôi thở hồng hộc mà ngồi dưới đất, đèn pin của Lăng Phong đã bị xóc nảy đến góc phòng, điện thoại di động của tôi cũng bị rơi đâu mất, hiện giờ hai chúng tôi không khác thằng mù dở là mấy.

 

"Cậu đừng nói gì cả!” Ngay lúc tôi định mở miệng nói thì Lăng Phong mở lời trước.

 

Được thôi, tôi thừa nhận vừa rồi miệng tôi quả là linh.

 

"Lối ra không còn nữa, vừa rồi lại làm chấn động một trận như vậy, cũng không biết kế tiếp còn có thể gặp phải cái gì." Lăng Phong càng chán nản hơn.

 

"Cậu nói xem, động tĩnh lớn như vậy có thể kinh động đến bảo vệ canh gác hay không?" Tôi vừa nghĩ vừa nói.

 

“Ai mà biết, mấy chuyện siêu nhiên như này, không phải người bình thường có thể hiểu được.”

 

"Nếu như động tĩnh lớn như vậy cũng không kinh động đến bảo vệ, cậu nói xem liệu mọi thứ trước mắt đây có là ảo giác không?" Tôi đoán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Hình như có chút đạo lý!" Lăng Phong mừng rỡ nói.

 

“Vừa hay lúc này chúng ta cũng không nhìn thấy cái gì cả, chi bằng sờ soạng thử xem, có lẽ một màn vừa rồi là bị hiệu ứng thị giác đánh lừa.”

 

“Cậu nói có lý." Và thế là tôi cùng Lăng Phong mò mẫm dọc theo tường.

 

"Sờ được rồi, là tay nắm cửa, phương hướng suy luận là đúng!" Lăng Phong dường như rất kích động, tôi ngờ những tình tiết phim kinh dị mà tôi xem lại có tác dụng vào lúc này.

 

Tiếng tay nắm cửa vặn vẹo vang lên.

 

“Đợi đã.” Lời của tôi nói chậm rồi, cửa đã bị mở ra, Lăng Phong lập tức chạy ra ngoài.

 

“Ai đó?" Hai âm giọng trung niên hét to.

 

"Nguy rồi, bị bảo vệ phát hiện rồi!" Lăng Phong nhanh chóng chuồn trở về.

 

Bảo vệ hai đầu cầu thang hội hợp lại, đứng cách chúng tôi một cánh cửa.

 

Mượn ánh sáng từ hành lang xuyên vào thông qua cửa sổ và cửa ra vào vừa khôi phục được, tôi lập tức ý bảo Lăng Phong đi vòng ra cửa sau.

 

“Tốt nhất thì đừng đi vào, nơi này rất quái lạ lắm, chúng ta vẫn luôn canh gác ở đây, không ai có thể chuồn vào được, cho dù có động tĩnh, cũng không phải là chuyện chúng ta có thể quản được." Bên ngoài vang lên tiếng trao đổi.

 

“Sợ cái gì, tôi lớn người như vậy, quả thật chưa từng thấy ma quỷ bao giờ, để tôi trải nghiệm qua một lần thì cũng coi như không uổng phí cuộc đời này,  anh không dám thì để tôi mở cửa." Một thanh giọng thô kệch nói.

 

Tay nắm cửa vang lên, tôi và Lăng Phong đã chuẩn bị tốt công tác nếu như bị phát hiện sẽ chạy trốn từ cửa sau.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Thành thật mà nói, ngay lúc này tôi rất hi vọng thứ không nhìn thấy trong phòng học dạy dỗ bọn họ một chút, như vậy thì tôi và Lăng Phong có thể tranh thủ thoát thân.

 

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, là điện thoại di động của tôi, ra là rơi ở chỗ này.

 

“Ai ở trong đó?” Hai bảo vệ nhanh chóng vọt vào phòng học, không đợi tôi và Lăng Phong kịp phản ứng, hai người bỗng nhiên ngã sõng soài trên mặt đất.

 

“Chạy!” Tôi nhanh chóng mở cửa hậu, nhặt điện thoại lên, cùng với Lăng Phong nhanh chóng hướng về cầu thang mà chạy xuống.

 

Hiểu Na và Nhâm Kiến thì lại đang đi lên, bốn người chúng tôi một đường chạy như điên, cuối cùng cũng chạy ra khỏi trường học.

 

“Tiêu rồi, di động của tôi rơi ở bên trong rồi." Lăng Phong thở hồng hộc nói.

 

“Không sao đâu, điện thoại di động của cậu không phải có khóa bảo mật sao, tình huống này bọn họ chắc chắn sẽ không báo cảnh sát, sẽ không có người điều tra đến cậu đâu." Nhâm Kiến vỗ vỗ lưng cậu ấy.

 

"Nói có lý, chỉ sợ có người có thể nhận ra điện thoại của Lăng Phong." Tôi lo lắng nói.

 

“Mau ngậm cái miệng quạ của cậu lại." Lăng Phong tức giận chỉ vào tôi mà nói.

 

Cả đám về nhà tôi rồi kể hết chuyện gặp phải cho Hiểu Na và Nhâm Kiến nghe.

 

“Cho nên là, trong phòng học thật sự có chuyện quỷ quái sao?" Nhâm Kiến chống cằm nói.

 

"Trước mắt thì xem như là vậy đi nhưng kỳ quái ở chỗ, bọn tôi ở bên trong tuy nói gặp chuyện quỷ quái nhưng không nguy hiểm tính mạng, hơn nữa ở phút cuối cùng thứ kia khiến cho bảo vệ đồng loạt ngã sấp xuống, ngược lại như đang tương trợ giúp bọn tôi chạy trốn."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com