Tướng Quân Hôm Nay Thật Dịu Dàng!

Chương 4



Chúng bao vây lấy xe ngựa, không nói một lời liền xông tới tấn công.

 

Lục Châu hoảng loạn gào lên:

“Aaaa! Chuyện gì thế này?! 

Tướng quân, bọn họ định g.i.ế.c người sao?!”

 

Ta hạ một chưởng đánh ngã một tên, rồi lập tức từ khe hở đó đánh xe xông ra.

“Nói sai rồi, bây giờ là chúng muốn g.i.ế.c ngươi.”

 

Dù sao, giờ người bị nhận nhầm là Yến Hành tướng quân chính là nàng.

 

Chỉ qua một vài chiêu giao đấu ngắn ngủi, ta đã nhìn ra chiêu thức của bọn chúng.

Không phải người Nam Vệ — rất có thể là sát thủ Bắc Man tới trả thù.

 

Loại ám sát này ta không lạ gì. 

Mười mấy tên? - Ta từng một mình g.i.ế.c hơn thế.

Chỉ tiếc, giờ đây ta đang trong thân xác của Lục Châu, sức lực bị hạn chế nghiêm trọng, lại còn phải bảo vệ nàng — quả là phân thân không xuể.

 

Sát thủ nhanh chóng đuổi kịp. 

Một tên vung kiếm đ.â.m trúng vào n.g.ự.c ngựa.

Ngựa hí lên một tiếng đau đớn, xe ngựa chao đảo rồi lật nghiêng.

 

Ta kịp nhảy ra, còn Lục Châu thì bị hất văng khỏi xe, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, vô cùng thê thảm.

 

Một tên sát thủ thấy nàng, ánh mắt sáng rực lên:

“Yến Hành tướng quân ở đó!”

 

Lục Châu hoảng loạn xua tay, lắp ba lắp bắp không nói nên lời.

Ta lao đến chắn trước người nàng, gồng mình ngăn đòn tấn công của đám sát thủ.

 

Nhưng địch đông ta ít, cuối cùng vẫn bị trúng một kiếm từ sau lưng.

Ta nghiến răng trụ vững bằng kiếm, không để mình ngã xuống.

 

Lục Châu thì bị dọa đến mềm cả chân, vấp một cái rồi ngã sõng soài ra đất.

 

“Đừng... đừng g.i.ế.c ta...”

Giọng nàng run rẩy, pha lẫn tiếng nức nở.

 

Bọn sát thủ nghe xong thì sững lại một chút, rồi lập tức bật cười ha hả:

“Đây là nữ tướng quân đệ nhất Nam Vệ? 

Mềm yếu như vậy? 

So ra còn không bằng một kỹ nữ biết vài chiêu quyền cước!”

 

“Ngươi nói ai mềm yếu?!”

Ta bị câu nói đó chọc giận, vừa định gượng dậy rút kiếm xông lên, thì nghe tiếng vó ngựa vang lên dồn dập từ xa.

 

Một mũi tên bay vút tới, cắm thẳng vào n.g.ự.c tên sát thủ đang định ra tay với Lục Châu.

 

Có kẻ nhìn rõ thân ảnh từ xa, biến sắc hét lên:

“Là Tề Lăng Hành! Mau rút lui!”

 

Lệnh vừa phát ra, bọn sát thủ lập tức tản đi, lao vào các ngõ ngách rồi biến mất không còn dấu vết.

 

Ta vội vàng vứt kiếm xuống bên cạnh Lục Châu, sau đó không gắng gượng thêm được nữa, đổ người xuống đất.

 

Tiếng vó ngựa dừng lại gần đó.

Tề Lăng Hành dẫn theo mấy chục tinh binh, sai người truy bắt sát thủ rồi tự mình xuống ngựa, bước nhanh đến gần.

 

“Yến Hành tướng quân?”

Hắn khom người ngồi xuống trước mặt Lục Châu, giọng trầm thấp.

“Yến Hành tướng quân?”

 

Lục Châu bị dọa cho hồn phiêu phách tán, đến khi Tề Lăng Hành vỗ nhẹ lên cánh tay nàng, nàng mới bừng tỉnh.

Thấy rõ người trước mặt là ai, nàng òa lên, nhào tới ôm lấy tay hắn, vừa khóc vừa run:

 

“Dọa c.h.ế.t ta rồi… ta còn tưởng ta sẽ c.h.ế.t thật…”

“Vương gia, may mà ngài đến kịp…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tề Lăng Hành: “…”

 

Ta: “…”

 

Vừa nãy bị đ.â.m ta còn chưa thấy đau, giờ nhìn thấy Lục Châu dùng thân thể của ta khóc rấm rứt trong vòng tay Tề Lăng Hành, ta lập tức phun một ngụm m.á.u tươi.

Sau đó không trụ được nữa, ngã quỵ sang một bên.

 

Trước khi ngất đi, trong đầu ta chỉ còn một suy nghĩ:

— Tề Lăng Hành có đánh c.h.ế.t nàng không?

 

Lục Châu sau khi nói xong câu kia, liền cảm thấy hối hận.

Nhưng chưa kịp làm gì thì nghe thấy người trước mặt lẩm bẩm:

“Ngươi… phát hiện rồi à…”

 

Giọng quá nhỏ, nàng không nghe rõ: “Ngài nói gì cơ?”

 

Chưa kịp hỏi lại, đầu nàng bỗng ong lên một tiếng, trước mắt tối sầm.

Khi mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện mình đang nằm dưới đất.

Cơn đau buốt từ sau lưng truyền tới.

 

Không xa phía trước, là Tề Lăng Hành và Yến Hành.

— Yến Hành?

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Lục Châu trừng lớn mắt, cúi đầu nhìn thân thể mình.

Đầy vết thương… nhưng đúng là cơ thể của nàng.

Hai người… đã hoán đổi trở lại rồi!

 

6.

“Yến Hành tướng quân?”

Giọng của Tề Lăng Hành vang lên sát bên tai.

 

Ta lờ mờ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt hắn đang nhíu mày, cách ta cực kỳ gần.

Mà tay ta… đang khoác lên cánh tay hắn, gần đến mức ta còn ngửi thấy mùi gỗ thông nhàn nhạt từ người hắn tỏa ra.

 

Chớp mắt một cái, ta lập tức đẩy mạnh hắn ra.

Đứng dậy đảo mắt nhìn quanh, vừa chạm ánh mắt với La Lục Châu, ta liền hiểu — ta và nàng ấy đã hoán đổi lại thân xác rồi.

 

Ta cố nén cơn xúc động dâng lên, giữ bình tĩnh, chắp tay thi lễ:

“Đa tạ vương gia đã cứu giúp. 

Vừa rồi hạ quan đầu bị thương, nhất thời mê sảng nói năng lộn xộn, mong vương gia đừng để bụng.”

 

Tề Lăng Hành đánh giá ta mấy giây, rồi khẽ lùi lại nửa bước.

 

Ta liếc sang Lục Châu đang đau đến mức mặt tái xanh, môi run cầm cập:

“Vừa nãy Lục Châu cô nương liều mình cứu giúp, trọng thương không nhẹ. 

Hạ quan xin đưa nàng đi trị thương, ngày khác nhất định đích thân tới tạ ơn.”

 

Tề Lăng Hành gật đầu, nghiêng người nhường lối.

 

Ta bước tới đỡ Lục Châu dậy, cẩn thận đỡ nàng lên ngựa, sau đó leo lên phía trước, từ tốn giục ngựa quay đầu, chậm rãi rời khỏi nơi đó.

Thế nhưng… ánh mắt nóng rực như lửa phía sau lưng vẫn đeo bám ta mãi không rời.

 

Ngay cả Lục Châu cũng nhận ra:

“Nhiếp chính vương cứ nhìn theo chúng ta mãi. 

Ngài nói xem… hắn có phát hiện gì không?”

 

“Không sao.”

Ta trầm giọng đáp:

“Loại chuyện hoang đường thế này, người khác khó lòng tin được.”

 

Lục Châu im lặng một lúc, vì quá đau nên cả người run rẩy.

Để phân tán sự chú ý, nàng cố gắng bắt chuyện:

“Nhiếp chính vương hình như… rất quan tâm ngài.”

 

Ta cúi đầu liếc nàng một cái.

Ừ, chắc là đau đến mức hồ đồ rồi.

 




Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com