Từng Ở Dưới Bùn Lầy, Giờ Chạm Tới Trời Cao

Chương 6



 

Lứa chúng tôi có hơn sáu trăm học sinh ban tự nhiên.

 

Từ sáu trăm người mà chen lên top 120, đâu phải chuyện dễ.

 

Chỉ trong một cuối tuần ngắn ngủi, điểm các môn đã được công bố.

 

Tên Tô Khoa đứng sừng sững trên đầu bảng ban tự nhiên.

 

Tôi dò bảng từ trên xuống, xuống mãi, tới hạng 110 vẫn chưa thấy tên mình.

 

Tim tôi như cái rổ thủng, rò rỉ cả bốn phía.

 

Chẳng lẽ sống lại một lần nữa, tôi vẫn thua mẹ kế sao?

 

Căn nhà thuộc về tôi, rốt cuộc vẫn không giữ được sao?

 

Tôi không dám xem tiếp, chỉ biết siết chặt cổ tay Tô Khoa.

 

“Tôi… hình như tôi không đậu vào lớp trọng điểm.”

 

“Tới hạng 110 rồi mà vẫn chưa thấy tên tôi.” Giọng tôi bắt đầu run, “Cậu… cậu giúp tôi xem thử mười cái tên cuối có tôi không…”

 

Sau khoảng thời gian dài chờ đợi, gió lạnh mùa đông mang đến giọng nói đầy hứng khởi của cậu ấy.

 

“Giang Chi Chi, tôi tìm thấy tên cậu rồi.”

 

“Mở mắt ra đi, đồ nhát gan!”

 

Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy, thấy ba chữ “Giang Chi Chi” lấp lánh ở vị trí thứ 120 toàn khối.

 

Tôi vậy mà…

 

Vừa khít đậu vào lớp trọng điểm.

 

Tô Khoa cười tươi đến cong cả mắt:

 

“Tôi đứng đầu bảng đỏ, cậu ở cuối bảng đỏ, bọn mình coi như đầu cuối tương ứng nhé.”

 

Tôi bước lên một bước, vươn tay chạm vào cái tên ấy.

 

Nước mắt từng chút từng chút dâng lên hốc mắt.

 

Đây là thành quả của sự nỗ lực.

 

Cũng là khởi đầu cho việc tôi thay đổi cuộc đời.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Tô Khoa:

 

“Tôi sẽ không mãi ở cuối danh sách đâu, tôi sẽ cố gắng đuổi kịp cậu.”

 

Tô Khoa nhướn mày:

 

“Được thôi, tôi đợi đấy!”

 

Hôm nay ba về sớm, còn chưa kịp thay giày đã hỏi:

 

“Chi Chi, lần này con thi thế nào rồi?”

 

“Con được hạng một trăm hai mươi, vào lớp Tự nhiên 1 rồi ạ.”

 

Ba há hốc miệng, phải mất một lúc mới kích động thốt ra được:

 

“Con thật sự đậu vào lớp trọng điểm rồi à?”

 

Ông lao tới trước mặt tôi, vỗ mạnh vào vai tôi:

 

“Tốt lắm, tốt lắm! Mẹ con mà biết chắc sẽ vui lắm đấy.”

 

Mẹ kế từ trong bếp bước ra, cau mày:

 

“Thay giày đi, mới lau nhà xong!”

 

“Cuối bảng lớp trọng điểm mà làm gì phải vui dữ vậy!”

 

Tôi cười thật tươi, liếc nhìn Tưởng Chiêu một cái:

 

“Sao lại không vui chứ, dù là cuối thì em cũng vào lớp trọng điểm rồi mà!”

 

Ba lùi lại thay giày, sau đó mới hỏi:

 

“Phải rồi, Tiểu Chiêu được vào lớp 1 hay lớp 2 vậy?”

 

Mẹ kế vội vàng hỏi dồn:

 

“Đúng rồi, đừng giấu nữa. Hỏi bao nhiêu lần cũng không chịu nói.”

 

“Con chắc chắn thi tốt hơn Chi Chi chứ hả?”

 

Mặt Tưởng Chiêu đỏ bừng, vành mắt hoe đỏ, giận dữ trừng mắt nhìn mẹ kế:

 

“Con được hạng một trăm bốn mươi lăm, vào lớp Tự nhiên 3, mẹ hài lòng chưa!”

 

Nói xong, chị ta lao thẳng vào phòng mình, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ kế sững người.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Vài giây sau mới hoàn hồn lại, lập tức gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, rồi cả ban công vang vọng tiếng gào thét mất kiểm soát của bà ta.

 

“Có phải các người nhầm rồi không, thành tích của con bé luôn rất ổn định mà. Sao đột nhiên lại tụt thê t.h.ả.m như vậy?”

 



 

Gây rối một lúc lâu, bà ta mới gác máy.

 

Sắc mặt u ám, bà ta đi vào phòng khách, lại chạy đến gõ cửa phòng Tưởng Chiêu.

 

“Con mở cửa ra, nói cho mẹ biết rốt cuộc là sao đi!”

 

“Con không mở! Mẹ để con yên tĩnh một lát được không!”

 

Hai mẹ con cãi vã không ngừng, tôi giả vờ an ủi, thực chất là gài mìn:

 

“Có khi nào thật sự là giáo viên chấm nhầm rồi cũng nên.”

 

“Lỗi khi chấm bài, đâu phải chuyện hiếm.”

 

Tôi lại quay sang nói với ba:

 

“Dù gì con cũng đã vào lớp trọng điểm, cuối tuần này mình đi xem nhà nhé ba?”

 

Ba liên tục gật đầu:

 

“Được!”

 

Mẹ kế lúc này không còn tâm trí cãi nhau nữa, mặt mày nặng trĩu, quay lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm.

 

Sau khi phân ban, việc học càng thêm căng thẳng.

 

Kỳ nghỉ đông cũng phải học bù.

 

Hôm sau, lúc ra chơi, tôi đi vệ sinh thì phát hiện bên ngoài văn phòng của trường có rất nhiều người bu lại hóng chuyện.

 

Từ trong văn phòng vang ra giọng nói the thé của mẹ kế.

 

“Tại sao bài thi của mấy đứa khác đều có mà của Tiểu Chiêu nhà tôi lại không thấy? Có phải có uẩn khúc gì không, có phải mờ ám nội bộ gì không? Tôi phải báo lên Sở Giáo d.ụ.c mới được!”

 

“Tiểu Chiêu nhà tôi thành tích xưa nay luôn rất ổn. Ngay cả Giang Chi Chi cũng vào được lớp trọng điểm, sao Tiểu Chiêu lại không thể?”

 



 

Khối trưởng và các thầy cô thay nhau giải thích, nhưng không ai dập được cơn giận của mẹ kế.

 

Nếu chỉ là không vào được lớp trọng điểm, mẹ kế cũng chưa đến mức tức điên như thế.

 

Nhưng nếu chứng minh được điểm của Tưởng Chiêu bị sai sót, mà chị ta được đẩy lên trên, thì đứa cuối cùng là tôi — chắc chắn sẽ bị đẩy ra ngoài.

 

Như vậy căn nhà đó… sẽ không cần phải mua nữa.

 

Mấy trăm ngàn tệ đấy.

 

Ai mà không sốt ruột!

 

Tưởng Chiêu nhận được tin, vội vàng chạy đến.

 

Mặt chị ta đỏ bừng như muốn chảy máu, vừa kéo mẹ kế vừa khuyên nhủ:

 

“Mẹ, sau này con còn cơ hội vào lớp trọng điểm mà. Mẹ về nhà trước đi có được không?”

 

“Con xin mẹ đó.”

 

Tôi bước tới đổ thêm dầu vào lửa:

 

“Đúng vậy mà dì, ba con còn bảo dì phải giúp xem nhà nữa mà…”

 

Tưởng Chiêu kéo mẹ kế đi:

 

“Mẹ về trước đi, về trước đi.”

 

Cơn giận của mẹ kế đã lên tới đỉnh đầu.

 

Bà ta giơ tay tát mạnh vào mặt Tưởng Chiêu:

 

“Đồ vô dụng, mẹ làm tất cả là vì con đấy!”

 

Mặt Tưởng Chiêu lập tức sưng vù.

 

Tôi vội kéo chị ta ra sau lưng, trừng mắt nhìn mẹ kế:

 

“Dì ơi, Tiểu Chiêu đã rất cố gắng rồi, chỉ là lần này thi không tốt thôi. Dì là mẹ mà không động viên, lại còn ra tay đ.á.n.h người là sao?”

 

“Ngay trước mặt bao nhiêu bạn học như vậy, dì khiến chị ấy mất mặt quá rồi còn gì!”

 

Các bạn xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

 

Tưởng Chiêu đúng kiểu mất mặt toàn tập luôn rồi.

 

Chị ta siết chặt bàn tay đang che mặt, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, mắt đỏ hoe, giận dữ nhìn mẹ kế một cái rồi lao ra khỏi đám đông.