Từ Vãn Nương, Trả Thù Đi!

Chương 6



Nỗi uất ức và tủi nhục hiện rõ trên gương mặt của cả ta và tiểu thư.

 

Cuối cùng, Cố phủ cũng đuổi chúng ta ra ngoài. Dù sao đây cũng là chuyện xấu trong nhà người khác, nói lớn ra cũng không thể xử hắn ra mặt.

 

Nhưng thể diện của hắn thì đã mất sạch.

 

Ván này, Tạ Thanh Viễn thua rồi.

 

Thanh danh bại hoại, không còn chốn dung thân.

 

12

 

Chỉ trong vòng một tháng, chuyện xấu của Tạ Thanh Viễn đã lan truyền khắp phố phường, khiến ai ai cũng bàn tán xôn xao.

 

Gia tộc họ Cố cũng nhân cơ hội đó ra mặt đàn áp hắn trên triều.

 

Cuối cùng, vị tân khoa trạng nguyên này chỉ được bổ nhiệm chức Phủ doãn Kinh thành – một chức vị không xứng với danh vọng ban đầu.

 

Vì vậy, từ đó về sau, trong Tạ phủ, hắn chẳng buồn giữ vẻ ngoài giả tạo với chúng ta nữa.

 

Lúc thì lời lẽ chua cay lạnh nhạt, lúc thì tránh mặt không gặp, thậm chí còn nạp thêm hai tiểu thiếp, không thèm bước chân vào phòng tiểu thư.

 

Hắn cố tình làm nhục tiểu thư.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

May thay, tiểu thư hoàn toàn không bận tâm. Nàng thường cải nam trang đi tuần cửa hàng, quản lý nội vụ, bận rộn suốt ngày.

 

Có điều, mỗi khi nàng khoác y phục nam nhi, ta luôn có cảm giác quen thuộc khó tả.

 

Ta không suy nghĩ sâu, bởi bản thân cũng bận rộn không kém.

 

Sau cái đêm ở Cố phủ, tên côn đồ bị đánh c.h.ế.t tại chỗ nhưng Lục Thúy vẫn bị đưa trở lại Tạ phủ.

 

Tiểu thư nâng nàng lên làm tiểu thiếp, song đồng thời cũng giam lỏng hai tháng để làm gương cho kẻ khác.

 

Việc canh giữ nàng ta được giao cho ta.

 

Khi rảnh rỗi, ta từng hỏi vì sao nàng ta phản bội tiểu thư.

 

Nàng ta chỉ cười nhạt:

 

“Ta không muốn mãi mãi là một ả nô tỳ. Ta cũng muốn được người khác hầu hạ. Chẳng lẽ thế là sai sao?”

 

Nghe xong, ta hiểu ngay người này không cứu nổi nữa rồi.

 

Nếu được lựa chọn, ta thà làm nha hoàn cho tiểu thư cả đời.

 

Vài hôm sau, nàng ta đột nhiên nôn mửa. Ta bình tĩnh gọi đại phu đến khám.

 

Quả nhiên, mang thai rồi.

 

Thứ thuốc chuẩn bị trước đó cũng chẳng cần dùng nữa.

 

Tin tức truyền ra, khiến Tạ Thanh Viễn và cả mẫu thân hắn chấn động.

 

Ngay lập tức giải trừ lệnh giam, ban cho nàng một viện riêng gọi là “Nhàn cư viện” để dưỡng thai.

 

Trong lúc mọi người vui mừng hớn hở, ta lại chú ý thấy trên mặt Tạ Thanh Viễn lóe lên vẻ chần chừ thoáng qua.

 

Chắc hẳn hắn nhớ đến chiếc giường lớn trong Cố phủ, nhớ rằng ngoài hắn ra hôm ấy còn có một người đàn ông khác.

 

Huống hồ, mạch tượng lần này cũng đã hơn một tháng...

 

Vở kịch hay, sắp bắt đầu rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

13

 

Nhờ cái thai trong bụng, Lục Thúy lại ngẩng cao đầu.

 

Theo lời dặn của lão phu nhân, ta đem toàn bộ tổ yến trong phủ dồn hết về Nhàn cư viện.

 

Chỉ mấy ngày sau, hai tiểu thiếp còn lại đã tìm đến ta:

 

“Con nha đầu họ Từ kia, ngươi cũng là nô tỳ mà dám bớt xén đồ ăn của tiểu thiếp trong phủ?”

 

Ta lập tức né tránh trách nhiệm:

 

“Nhị vị nương tử trách lầm rồi, tất cả đều là do lão phu nhân phân phó, mọi thứ đều ưu tiên cho Nhàn cư viện.”

 

Đổ hết tội cho mẹ chồng Tạ Thanh Viễn xong, hai nàng thấy không moi được gì từ ta, liền kéo nhau tới Nhàn cư viện.

 

Về sau nghe kể lại, hôm đó nơi ấy vô cùng náo nhiệt.

 

Lục di nương bị nhốt đã lâu, hoàn toàn không biết còn có hai người khác cùng thân phận.

 

Hai nàng kia lại ỷ mình là sủng thiếp mới được nạp vào, chẳng nể nang gì, khiến Lục di nương tức giận đến động thai khí.

 

Sau đó, lão phu nhân phải đích thân ra mặt, phạt hai người kia giam lỏng.

 

Tạ Thanh Viễn không còn chỗ nào để đi, một tháng sau mới dám bước vào viện tiểu thư.

 

Nhưng chưa ở được bao lâu, đã bị đuổi ra ngoài.

 

“Vãn Nương, tiễn lão gia đến Nhàn cư viện.” Tiểu thư cười lạnh rồi quay người vào phòng.

 

Ta vươn tay làm động tác mời, điềm đạm nói:

 

“Mời.”

 

Trên đường đi, sắc mặt Tạ Thanh Viễn u ám vô cùng, nhìn ta chẳng khác gì nhìn kẻ thù.

 

Ta lại thấy thật khoái chí nhưng dù nắm trong kế hoạch từ trước nhưng ta vẫn không khỏi tò mò rốt cuộc tiểu thư đã nói gì mà khiến hắn tức đến thế?

 

Đến cửa Nhàn cư viện, bên trong vang lên tiếng cười đùa rôm rả.

 

Ta đợi đến khi chắc chắn có người nhìn thấy, liền dừng bước, nói với Tạ Thanh Viễn:

 

“Vãn Nương tiễn đến đây thôi. E là di nương không muốn gặp ta, dù sao tháng trước cũng bị hoảng sợ vì chuyện tên côn đồ ở Cố phủ.”

 

Sau khi hành lễ, ta liếc nhìn sắc mặt Tạ Thanh Viễn thì thấy sắc mặt hắn khó coi vô cùng.

 

Tranh thủ lúc hắn chưa nổi giận, ta nhanh chóng quay người rút lui.

 

Rồi nấp vào góc tường, lén nhìn.

 

Hắn đứng trước cửa viện, ngẩn ngơ một lát rồi xoay người rời đi, không bước vào.

 

14

 

Quả nhiên, chuyện hôm đó vẫn như chiếc xương cá mắc nghẹn nơi cổ họng hắn, không nuốt xuống được cũng chẳng nhả ra nổi.

 

Sau khi hắn rời đi, Lục Thúy bước ra ngoài, không trông thấy ai, đành thất vọng quay vào.

 

Lại nửa tháng nữa trôi qua, Tạ Thanh Viễn vẫn ngủ ở thư phòng, không hề đặt chân vào hậu viện.

 

Thấy thời cơ đã chín muồi, ta bưng thuốc bổ bước vào Nhàn Cư Viện.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com