Nhân lúc đem chiếc xe đó tặng cho bọn Tô Bảo Cương.
Nhưng suy nghĩ đến bọn Tô Bảo Cương đúng là trẻ con, đầu óc cũng không được tốt, anh rất lo lắng tặng chiếc xe này cho họ sẽ là chuyện xấu, cho nên anh đã dành thời gian đến công xưởng sản xuất máy móc, để thay và giới hạn tốc độ của xe.
“Tốc độ không vượt quá năm kilomet một giờ.”
Xưởng trưởng Cổ nói: “Vậy chẳng phải còn chậm hơn so với xe đạp rồi sao?”
Giang Bác nói: “Đưa cho một lũ trẻ làm đồ chơi, không thể để quá nhanh.”
Xưởng trưởng Cổ nhìn khuôn mặt đó của anh, nghĩ thầm nói thì hay lắm làm như anh không phải là trẻ con.
Rất nhanh xe đã được thay đổi xong, sau khi xong Giang Bác thông báo cho bọn Tô Bảo Cương tới lấy xe, còn nhân tiện đem theo những sách giáo khoa trọng điểm mà anh đã làm xong về.
Bên này Mã Lan thông báo cho Từ Mỹ Lệ, Từ Mỹ Lệ về đến nhà nói, bọn Tô Bảo Cương liền chạy tới trong đêm.
Biết bọn Tống Sở ngày mai phải đi, mấy đứa nhỏ đầu tiên là ôm lấy buồn phiền của chúng, Tống Sở vừa mới ủ được cảm tình, họ lại như ong vỡ tổ chạy lại cướp xe…
Cuối cùng sau khi bàn bạc xong, Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng thay phiên nhau lái. Còn về Tô Bảo Phương và Tô Bảo Minh lại là thay phiên nhau ngồi, dù sao cũng còn nhỏ tuổi không thể lái xe.
Tô Bảo Minh: “…..”
Đợi sau khi Tô Bảo Cương vui mừng phấn khích khởi động xe thì phát hiện vấn đề.
Bà lão Lâm có chút tâm tư, bà lão cảm thấy vẫn nên chờ đứa trẻ này lớn hơn một chút, lúc đấy mới có thể muốn giữ lại đồ vật. Đến lưc đó cô trưởng thành rồi, muốn giao toàn bộ ra thì cứ giao ra, còn muốn giữ lại chút của hồi môn thì cứ giữ.
Nhiều đồ như vậy, cho đứa bé Sở Sở này giữ lại chút của hồi môn thì đã sao.