Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 488



Lúc này, Yến Bất Tức vẫn còn đang dừng ở trạm thứ mười.

Mười lăm so với mười, không khí trên trường đấu căng thẳng đến cực điểm.

Phù Dương Nghi kích động đến suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Thế nhưng ngay sau đó, Khải Đại lang trên sân lại dừng bước, tựa như gặp phải chướng ngại, liên tục quay đầu nhìn ra phía sau.

Phù Dương Nghi lại bắt đầu sốt ruột, lòng bàn tay lạnh toát.

“Sao thế? Sao thế? Chẳng lẽ gặp phải đề khó rồi?”

Phùng Vận bình tĩnh nói:

“Trong hai mươi câu hỏi, có lúc gặp phải câu nó không làm được cũng là chuyện thường.”

Phù Dương Nghi nghe thế thì sững ra.

“Thế… thế thì phải làm sao bây giờ?”

Chỉ cần chưa đến được cửa c.uối cùng, chưa lấy được phần thưởng, thì dù có làm nhanh cỡ nào đi nữa, cũng chẳng thể xem là chiến thắng.

Nàng ta bỗng khẩn trương quay đầu hỏi Phùng Vận:

“Ngươi biết làm không, A Vận?”

Gấp đến mức xưng hô cũng đổi thành thân mật hơn hẳn.

Phùng Vận khẽ nhướn mày:

“Ta phải xem qua đề, có khi sẽ biết.”

Phù Dương Nghi sững người, vừa kinh ngạc, vừa khâm phục:

Thao Dang

“Ngươi… ngươi thật sự biết làm?”

Phùng Vận khẽ cong môi, thản nhiên nói:

“Ngươi đi nói với Thái hậu, phong ta làm Nhất phẩm Quốc phu nhân, ta có thể giúp giải đề.”

Lúc này, tâm trạng Lý Tang Nhược cũng chẳng khác Phù Dương Nghi là bao, lúc thì phấn chấn, lúc lại chùng xuống.

Ban đầu, nàng ta cho rằng mình bị Phù Dương Nghi lừa, giận đến nỗi chỉ muốn lập tức lôi người ra c.h.é.m đầu.

Nhưng khi thấy Khải Đại lang bộc lộ tài năng, rồi lại vượt qua cả Yến Bất Tức, mọi hoài nghi trong lòng lập tức tiêu tan, trên mặt cũng không buồn che giấu vẻ đắc ý.

“Chỉ là một tên nô bộc tầm thường, cũng có thể đánh bại đại nho nước Tề, cái gọi là danh sĩ tài cao của Tề quốc cũng chỉ đến thế mà thôi…”

Nàng ta vốn cho rằng thắng lợi đã nắm chắc trong tay, ai ngờ được… Khải Đại lang lại bị chặn đứng ở cửa ải thứ mười lăm, mãi không thể vượt qua.

Trong khi đó, Yến Bất Tức đã kịp đuổi tới, cũng đến trạm thứ mười lăm và bắt đầu giải đề, còn Khải Đại lang thì vẫn không có chút manh mối nào.

“Cữu mẫu…”

Phù Dương Nghi rụt rè bước tới, cúi đầu nói nhỏ:

“Có một chuyện… đêm qua vì quá khẩn trương, ta chưa kịp bẩm rõ…”

Lý Tang Nhược chau mày, lạnh lùng nhìn nàng:

“Chuyện gì?”

Phù Dương Nghi lúng túng cúi đầu, lén liếc Khải Đại lang đang đứng c.h.ế.t lặng trên trường đấu.

“Người tên A Châu ấy… thật ra là người của Phùng Thập Nhị nương…”

“Cái gì?”

Lý Tang Nhược thực ra khi nãy cũng từng nghi ngờ, lúc nhìn thấy thiếu niên ấy đứng nói chuyện cùng Phùng Vận, trong lòng đã thấy có điều bất thường.

Chỉ là, nàng ta nghĩ chẳng qua bọn nam nhân già trẻ gì cũng mê đắm đuối quanh hồ ly tinh ấy mà thôi…

“Bình Nguyên, ngươi… lá gan cũng thật lớn!”

Lý Tang Nhược nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói cũng biến hẳn:

“Dám lừa gạt ai gia như vậy?”

Nhưng Phù Dương Nghi sớm đã chuẩn bị sẵn lý lẽ đối đáp, lập tức cúi đầu nhận lỗi.

“Cữu mẫu, Bình Nguyên làm vậy… tất thảy đều vì Đại Tấn!”

Nói rồi nàng liếc nhìn trường đấu, chỉ vào Khải Đại lang:

“Cữu mẫu cũng thấy rồi đấy, A Châu thật sự là thiên tài toán học, mới mười bốn tuổi mà đã vượt qua mười lăm cửa trước cả Yến Bất Tức…”

Nói đến đây, nàng lại ngẩng đầu nhìn Lý Tang Nhược:

“Chẳng lẽ vì một chút oán hận riêng, mà cữu mẫu nỡ lòng vứt bỏ vận mệnh quốc gia? Bình Nguyên cả gan suy đoán, với khí độ của cữu mẫu, tất nhiên không phải người nhỏ nhen như vậy, nên mới dám cả gan làm liều, c.h.é.m trước tấu sau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Tang Nhược lúc này quả thật rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, như thể đang cưỡi hổ mà không thể xuống.

Chẳng lẽ chỉ vì Khải Đại lang là người của Phùng Vận, mà nàng ta lại chủ động từ bỏ cơ hội chiến thắng này sao?

Nàng ta đành kìm nén lửa giận, siết c.h.ặ.t khăn tay, cắn răng nói:

“Được rồi! Nếu hắn có thể thắng trận này, ai gia liền không truy cứu nữa!”

Lời còn chưa dứt, liền nghe Phù Dương Cửu lại dè dặt nói thêm:

“Nhưng… cữu mẫu, hình như… A Châu bị bí đề rồi…”

Lý Tang Nhược lạnh giọng:

“Nếu tiểu tử kia đúng là thứ vô dụng, ai gia sẽ phạt luôn cả ngươi!”

Phù Dương Nghi cắn c.h.ặ.t hàm răng, câu tiếp theo thật sự khó mà thốt nên lời.

Trong đầu nàng đã diễn tập không biết bao lần, c.uối cùng mới hít sâu một hơi, cắn răng nói ra:

“Phùng Thập Nhị nương nói… nàng ấy có cách giải đề.”

Lý Tang Nhược như không tin vào tai mình:

“Nàng ta?”

Phù Dương Cửu gật đầu, nói nhanh:

“Phùng Thập Nhị nương từ nhỏ đã được gọi là thần đồng, mẫu thân nàng ấy, Lư Tam Nương, cũng là tài nữ nổi danh đương thời, mà gia tộc họ Phùng ở Hứa Châu chính là danh gia trăm năm có tiếng… Điều quan trọng nhất, chính là A Châu kia vốn là học trò do Thập Nhị nương đích thân dạy dỗ, đã là đệ tử như vậy, lẽ nào sư phụ lại kém cỏi?”

Lý Tang Nhược vừa giận vừa hận.

Nếu ngay từ đầu không để cho nàng ta nuôi hy vọng, có lẽ nàng ta đã sớm chấp nhận thất bại. Nhưng vừa nãy Khải Đại lang liên tiếp phá trận, khiến tâm khí và hiếu thắng của nàng ta bị kéo căng lên đến cực hạn.

Toàn bộ văn võ bá quan Đại Tấn đang nhìn nàng ta.

Phụ thân cũng đang nhìn nàng ta.

Thiên hạ đều trông vào nàng ta…

Nếu thực sự có thể dùng một hài tử hạ được Yến Bất Tức, đó sẽ là chiến công hiển hách, lưu danh sử sách…

Hơn nữa, Tín Châu là do Bùi Quyết đánh hạ.

Nếu mất vào tay nàng ta, thử hỏi Bùi Quyết sẽ nhìn nàng ta bằng ánh mắt gì? Liệu hắn có nhân đó mà sinh sự, khiến cục diện không thể thu dọn?

Lý Tang Nhược biết rõ, nàng ta cần chiến thắng này hơn bất cứ điều gì.

Phùng Vận cứ thế giữ c.h.ặ.t dây cương cảm xúc của nàng ta, đến đúng lúc mới tung đòn c.uối, khiến nàng ta không còn đường lui.

“Hừ!”

Lý Tang Nhược nhìn sang trường đấu, thấy Khải Đại lang vẫn dừng lại ở chỗ cũ, mà Yến Bất Tức đã vượt qua cửa ải mười lăm, bắt đầu giải đề thứ mười sáu.

Trong lòng nàng ta nóng như lửa đốt, cắn răng nói:

“Được! Ai gia… lại cho nàng ta một cơ hội!”

Phù Dương Nghi tim đập thình thịch, lại cẩn thận bẩm tiếp:

“Cữu mẫu… Phùng Thập Nhị nương còn có… một yêu cầu nữa…”

Còn yêu cầu nữa?!

Lý Tang Nhược cười lạnh:

“Ta đã biết ngay là nàng ta chẳng bao giờ có lòng tốt! Nói mau, là gì?”

Phù Dương Cửu cúi đầu, hạ giọng khẽ thưa:

“Phùng Thập Nhị nương muốn… xin cữu mẫu phong cho nàng ấy danh vị Nhất phẩm Quốc phu nhân…”

~~~~~~~~~

Tác giả: Hôm nay bàn phím bị loạn phím, nhạy quá hóa khùng, muốn lăn ra c.h.ế.t luôn rồi… Mọi người mai gặp lại nhé!

Phùng Vận: Mẫu thân, không có kịch nhỏ hôm nay à?

Tác giả: Hết lời để nói rồi…

Thuần Vu Diễm: Thế thì nói xem, bao giờ mới cho ta tí lợi lộc với?

Tác giả: Mơ tưởng viển vông!

Bùi Quyết: Ta mua bàn phím tặng nhạc mẫu.

Thuần Vu Diễm: Để ta mua! Ta có tiền!

Ngao Thất: A cữu! Để ta rút đao thay người!!!


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com