"Đứng bên bờ xem lửa cháy, cũng phải đợi lửa tắt mới quay về."
Phùng Vận ngước mắt nhìn hắn, khẽ mím môi: "Được Thế tử chiêu đãi hai ngày, đã là quấy rầy..."
"Hà!" Thuần Vu Diễm khẽ cười, đôi mắt trong veo lướt qua nàng, ánh nhìn thâm tình tựa như gió xuân phẩy nhẹ, "Nếu Thập Nhị chịu quấy rầy ta cả đời, ta cũng vui lòng."
Lại nữa rồi.
Nam nhân này quả thực không thể nghiêm túc được chút nào.
Nếu là kiếp trước, lúc này Phùng Vận ắt hẳn đã xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Thao Dang
Nhưng nay, chắc là đã rèn được da mặt dày hơn, xem nhẹ chuyện sinh tử, những thứ khác cũng chẳng đáng bận tâm.
"Thế tử có con mắt tinh tường. Nhìn là biết ta không chịu."
Thuần Vu Diễm cười: "Nàng xem nàng kìa, ngay cả câu cảm ơn cũng chẳng có chút thành ý nào."
Hắn nhìn những giọt nước b.ắ.n lên ô cửa sổ, lấp lánh dưới ánh đèn, bất chợt bật cười: "Thời tiết thế này, phòng ấm hương thơm, nếu có thêm một trận mưa gió triền miên, nàng nói xem, có phải rất tuyệt không?"
Phùng Vận: "..."
"Người đẹp, nói gì cũng đúng. Ngay cả lời lẽ thấp hèn cũng có thể nói ra đầy phong tình."
Nàng thản nhiên quan sát hắn, rồi gật đầu như thực sự suy ngẫm: "Tiếc là, ta thích nam nhân mạnh mẽ cường tráng. Thế tử hơi gầy rồi."
Thuần Vu Diễm hơi nín thở, bờ vai cứng lại, nhìn vào đôi mắt nàng với chút ý cười nhạt nhẽo và thoáng qua sự trào phúng. Làn da tuấn mỹ của hắn bỗng chốc nóng bừng. Hắn vốn là kẻ trời sinh dung mạo khuynh thành, ai ai cũng khen là tuyệt tác của tạo hóa, vậy mà trong mắt nàng, lại chẳng đáng một xu.
Thật là đả kích.
Mà khổ nỗi, hắn lại chịu không nổi sự chế giễu ấy của nàng.
Chính hắn cũng cảm thấy, bản thân thật đáng khinh.
"Chẳng lẽ phải biến thành Bùi Vọng Chi thì mới hợp ý nàng?"
Phùng Vận khẽ cười, làn da dưới ánh lửa nhuộm màu ửng hồng, đôi môi đỏ thắm, trông có vẻ trầm tĩnh nhưng lại mơ hồ quyến rũ.
"Thế tử không cần thay đổi. Ngươi không phải Bùi Vọng Chi, cũng không thể trở thành Bùi Vọng Chi." Nói rồi, nàng liếc mắt nhìn lướt qua đám nữ tỳ xung quanh.
"Thế tử bên cạnh toàn mỹ nhân tuyệt sắc, hà tất phải tìm kiếm nơi xa?"
Thuần Vu Diễm là kẻ ưa xa hoa hưởng lạc, cũng mê đắm những thứ đẹp đẽ, ngay cả người hầu hạ bên cạnh hắn cũng đều là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Hai ngày ở lại trang viên của hắn, Phùng Vận đã tận mắt cảm nhận được một điều, có tiền thật tốt.
"Thập Nhị không vui sao?" Thuần Vu Diễm hỏi, "Nếu nàng không vui, ta lập tức đuổi hết đi."
Phùng Vận nghe vậy thì thoáng sững lại, sau đó bật cười.
"Sao có thể không thích chứ? Những cô nương xinh đẹp thế này, ai nhìn mà không thấy vui mắt?"
"Vậy tặng cho nàng đi." Thuần Vu Diễm cười nhạt, nói ra câu ấy nhẹ bẫng như không. Hai nữ tỳ đứng hầu cạnh đó lập tức đỏ hoe mắt, cúi đầu im lặng.
Phùng Vận liếc họ một cái, rồi từ chối.
"Quân tử không cướp đoạt thứ người khác yêu thích."
Thuần Vu Diễm nhìn nàng, hàng mi hơi rung động, đôi mắt đen thẫm lóe lên nét tà mị: "Nàng không nhìn ra sao? Ta đang quyến rũ nàng đấy."
Phùng Vận đối diện với ánh mắt hắn, thản nhiên nói: "Ta chỉ thấy có người đang phóng túng buông thả, không biết chừng mực."
Thuần Vu Diễm bật cười thành tiếng, như thể vừa nghe được điều gì thú vị. "Chút nữa cố nhân ghé thăm, mong Thập Nhị cũng khéo ăn nói như vậy."
"Cố nhân?" Trái tim Phùng Vận khẽ khựng lại. Ngay sau đó, giữa tiếng mưa rơi dồn dập, có tiếng bước chân vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ngay sau đó, giọng của Tang Tiêu từ ngoài cửa vọng vào:
"Thế tử, quý khách đã đến."
Thuần Vu Diễm liếc nhìn Phùng Vận một cái, rồi nhàn nhạt cất lời: "Mời vào."
Một bóng dáng cao ráo thanh nhã xuất hiện nơi cửa.
Dưới tấm áo choàng, vị quân vương trẻ tuổi khoác long bào và áo cừu, vẫn phong nhã như trước, ngũ quan sắc nét toát lên phong thái cao quý. Dù vừa đội mưa bước vào, ống tay áo còn ẩm ướt, y cũng chẳng hề để tâm, mang theo khí lạnh thấm sâu vào gian phòng.
Bốn mắt giao nhau giữa không trung, tựa như cách biệt cả một đời.
"Phùng Vận..."
"Rầm!" Một tiếng vang dội, chiếc bàn gỗ rung lên dữ dội.
Chén trà trong tay Phùng Vận rơi xuống nặng nề, sắc mặt nàng đại biến.
Hôm đó, Cát Quảng phóng hỏa thiêu rụi Lưu Phong Viện, hủy hoại Tống Thọ An. Để tránh bị nghi ngờ, Phùng Vận diễn trọn vở kịch, dẫn theo Cát Quảng rời khỏi Tín Châu. Nhưng nàng không ngờ rằng bàn tay vươn ra giúp đỡ của Thuần Vu Diễm lại đi kèm với điều kiện như vậy.
"Ta cứ ngỡ thế tử ra tay tương trợ là vì lòng tốt, hóa ra là mang theo tâm tư này?"
Thuần Vu Diễm nhướng mày, mỉm cười: "Nàng từng nói, ta là thương nhân."
Phùng Vận cười khẩy: "Y hứa hẹn với ngươi điều gì?"
Thuần Vu Diễm không trả lời, chỉ đưa tay cầm lò sưởi tay, lười nhác tựa vào tháp mềm, quay sang Tiêu Trình nói:
"Người ở đây rồi, Tử Xương huynh có gì muốn nói, cứ nói đi."
Tiêu Trình khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên gương mặt Phùng Vận.
"Hôm nay ta đến đây, chỉ muốn hỏi một câu: Vì sao bỏ ta?"
Nghe vậy, Phùng Vận bật cười.
Nàng thực sự muốn đặt một chiếc gương soi kiếp trước và kiếp này trước mặt Tiêu Trình, để y tự mình nhìn rõ tất cả những gì y đã làm. Sau tất cả những điều đó, y còn dám hỏi một câu như vậy, thật là nực cười và hoang đường đến mức nào!
Nhưng đáng tiếc, trên đời này không có gương soi kiếp trước kiếp này, mà Tiêu Trình trước mắt cũng sẽ không bao giờ hiểu được nỗi hận của nàng…
"Quân tử thận trọng lời nói."
Phùng Vận nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ kia.
"Ta đã là thê tử của người khác, mà ngươi cũng đã có thê th.i.ế.p trong nhà. Lúc này lại là thời điểm then chốt của c.uộc nghị hòa giữa hai nước, ngươi và ta nên tránh hiềm nghi. Ngươi không nên đến đây."
"Tại sao?" Tiêu Trình tiến thêm một bước, giọng nói mang theo sự chất vấn: "Bỏ mặc ta không đoái hoài?"
Phùng Vận quét mắt nhìn nụ cười đầy ý vị sâu xa trên mặt Thuần Vu Diễm, khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên trăm mối cảm xúc đan xen.
Người đã đón nàng vào cửa bằng đủ ba lễ mai mối, tám người khiêng kiệu rước dâu, rồi lại lạnh lùng nhìn nàng bị đẩy vào hố lửa. Người nàng từng đặt kỳ vọng, từng thật lòng ái mộ, từng nghĩ rằng có thể cùng y kề vai mà sống đến bạc đầu... lại chính là kẻ chủ mưu muốn c.h.ặ.t đứt tứ chi nàng, giam nàng trong thâm c.ung, khiến nàng vạn kiếp bất phục...
Giờ đây, y lại hỏi nàng vì sao bỏ y?
Phùng Vận trầm mặc, rồi thản nhiên cười nhạt.
"Tề quân vốn trí tuệ hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, chẳng lẽ đến chuyện này mà cũng không hiểu?"
Tiêu Trình không sao nhìn thấu tâm tư nàng.
Trước mắt y là A Vận mười bảy tuổi, đáng lẽ phải vô tư rạng rỡ, luôn cố gắng tìm mọi cách lấy lòng y, khát khao trở thành thê tử của y.
Thế nhưng giờ đây, dù y đã bất chấp tất cả đến gặp nàng, nàng lại chẳng có lấy một tia tình cảm dành cho y, thậm chí không phải hờ hững, mà là căm hận và ghê tởm.
"Phải chăng A Vận hận ta... vì đã nạp Phùng Doanh làm bình thê..."
Phùng Vận cúi đầu, nghịch ngợm chén trà trong tay, vẻ ngoài tỏ ra chẳng hề bận tâm, nhưng trong lòng lại dậy sóng c.uồn c.uộn.