Thực tế mà nói, cho dù Dung Phi có bận tâm thì cũng chẳng giúp được gì. Giờ khắc này, Tiêu Vũ chỉ muốn hành động độc lập một mình.
Đêm đó, Tiêu Vũ không ra ngoài. Nàng đã bận rộn liên miên mấy đêm liền, cần phải nghỉ ngơi một chút. Nàng phái Liễu Sơn ra ngoài.
Liễu Sơn không biết Tiêu Vũ lấy ngựa từ đâu ra buộc cách đội ngũ lưu đày không xa, hắn chỉ biết mình nên làm việc theo những gì Tiêu Vũ phân phó. Hắn đi không lâu, đến nửa đêm đã quay trở về.
“Tình hình ra sao rồi?” Tiêu Vũ hỏi.
Liễu Sơn trầm giọng bẩm báo: “Hồi bẩm Công chúa, người Lâm gia đã sắp xếp xe ngựa, chuẩn bị lên đường về kinh thành.”
“Bọn họ đã chọn một thiếu nữ trong tộc, bảo là sẽ cùng nhau dâng hiến, hy vọng có thể nhận được ân điển từ Vũ Văn Phong.” Liễu Sơn tiếp tục nói.
Khóe môi Tiêu Vũ khẽ nhếch. Thoạt nhìn, Lâm gia này đã đói đến mức phải vào cung bày tỏ lòng trung thành. À không, chính xác hơn là tống tiền. Việc này thật thú vị rồi đây.
“Công chúa, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Liễu Sơn hỏi.
Tiêu Vũ nghiêng đầu suy nghĩ, nàng nên tìm cách trở về kinh thành một lần nữa, tung ra một đòn bất ngờ. Điều quan trọng nhất là, nàng tuyệt đối không thể để người Lâm gia được sống ung dung tự tại!
Song giờ đây cách kinh thành đã chẳng còn gần, đêm nay nếu phi nước đại về, dù ngựa có lợi hại đến mấy, chạy đi chạy về một lượt, nàng cũng có chút không kham nổi. Vẫn phải nghĩ cách khác. Ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu Tiêu Vũ. Nàng thừa lúc không ai chú ý lấy bức thư tay của Vũ Văn Phong mà nàng đã lấy được từ phủ Thừa tướng, đưa cho Dung Phi.
“Ngươi xem thử có thể phỏng theo nét chữ này được chăng?” Tiêu Vũ hỏi.
Giang gia vốn lấy thi thư làm nghiệp truyền đời, dĩ nhiên Dung Phi cũng là một người tài hoa lỗi lạc.
Dung Phi liếc mắt qua rồi nói: “Đây há chẳng phải bút tích của lão cẩu Vũ Văn kia sao?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”
Dung Phi hỏi: “Công chúa muốn ta viết những gì?”
Tiêu Vũ đáp: “Viết một đạo mật chỉ, thủ dụ, nói là để thẩm vấn Tiêu Vũ.”
Dung Phi vui vẻ đồng ý, cuối cùng cũng có thể làm được một việc hữu ích. Nàng rất cố gắng, dùng văn phong thường ngày của Vũ Văn Phong, thậm chí ngay cả ngọc tỷ tư ấn của hắn, Tiêu Vũ cũng có được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng bao lâu sau, một đạo mật chiếu đã nằm gọn trong tay Tiêu Vũ. Song những việc còn lại cũng phiền toái vô cùng.
Ngay lúc Tiêu Vũ đang trầm tư về chuyện này, Liễu Sơn đã cất lời: “Công chúa, thật ra có hai thuộc hạ vì lo lắng cho ta mà đã lần theo đến đây.”
“Nếu Công chúa tin tưởng, ta có thể để chúng tới xử lý việc này.” Liễu Sơn nói.
Tiêu Vũ đáp: “Hãy dẫn ta đi gặp chúng một chút.”
Mưa bên ngoài đã tạm thời tạnh. Liễu Sơn và Tiêu Vũ cùng lúc xuất hiện trong một khu rừng hoang vu. Chỉ chốc lát sau, đã có hai người y phục rách rưới xuất hiện.
“Đại ca! Tiểu đệ tới muộn rồi!” Một người trong đó nhìn thấy Liễu Sơn thì kích động vô cùng.
Tiêu Vũ quan sát kỹ lưỡng một phen, hỏi: “Đây chính là thuộc hạ của ngươi sao?”
“Đúng vậy, chúng một người tên Tiêu Cung, một người tên Tiêu Tiễn, đều rất trung thành.” Liễu Sơn tiếp tục nói.
Chúng mới đuổi theo, cũng là hôm nay Liễu Sơn ra ngoài làm việc mới gặp được chúng.
“Đại ca, vị này là...” Tiêu Tiễn nghi hoặc nhìn Tiêu Vũ.
Liễu Sơn nói: “Vị này chính là Trưởng công chúa Tiêu Vũ.”
Hai huynh đệ kia nhìn nhau một lượt, một người trong đó lập tức kinh ngạc nói: “Đại ca! Ngươi hồ đồ rồi! Sao ngươi có thể đi theo kẻ như vậy! Lẽ nào ngươi quên mất mình rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay cũng là do tên cẩu Hoàng đế ngu ngốc kia sao?!”
Tiêu Vũ: “...”
“Các ngươi im lặng một chút, trước đây ta cũng từng nghĩ vậy, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì chuyện này chẳng liên quan gì tới hoàng tộc Tiêu thị cả. Kẻ tính kế hãm hại ta chính là thân thích của Tướng phủ, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, gã ta chắc hẳn đã thăng quan tiến chức rồi đúng không?” Liễu Sơn lạnh lùng nói.
Gà Mái Leo Núi
Nếu không phải có kẻ rắp tâm hãm hại, làm sao có người dám to gan đến Giáo Đầu phủ trêu ghẹo phu nhân của hắn?
Dường như trong khoảnh khắc, hai huynh đệ Tiêu gia đã ngộ ra. Bấy giờ, Tiêu Vũ cũng đã thấu tỏ, vì sao Liễu Sơn lại dễ dàng quy phục nàng đến vậy, bởi lẽ y vốn chẳng oán thù chi với nàng, trái lại còn mang mối hận sâu sắc với người của Vũ Văn gia tộc.
“Nếu các ngươi nguyện ý phò tá ta, ta sẽ phong các ngươi làm Tả Hữu Tướng quân.” Tiêu Vũ cất lời.
Trước kia, huynh đệ Tiêu gia dù ở trong cấm quân nhưng vẫn chưa có tước vị. Giờ đây, nghe Tiêu Vũ nói vậy, trong lòng không khỏi có chút chần chừ do dự: “Việc này...”