Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung

Chương 65: Thức Thời ---



Bây giờ hắn ta cũng ý thức được, trong nhóm người này kẻ có thể lên tiếng làm chủ không phải Dung Phi, cũng không phải Lệ Phi mà là Tiêu Vũ, vì vậy có chuyện gì hắn ta cũng nói với Tiêu Vũ.

Không đợi Tiêu Vũ cất lời, Quỷ Mặt Đen đã bảo: “Có điều xin Công chúa cứ an tâm, bất kể xảy ra biến cố gì, ta cũng nguyện đứng về phía Công chúa. Nếu đã nhận việc cho Công chúa, ta sẽ không chút chần chừ, do dự.”

Tiêu Vũ khẽ cười, Quỷ Mặt Đen bày tỏ lòng trung thành, cũng xem như biết thời thế.

Về phần Liễu Sơn càng không cần phải nói, lúc tên đại hán mặt sẹo nhìn qua, Liễu Sơn đã trừng mắt đáp trả. Trên người Liễu Sơn vẫn toát ra chút khí thế hung thần, trong lúc nhất thời vậy mà đã dọa tên sẹo mặt kia sợ hãi.

Chốc lát sau, mấy kẻ kia chỉ còn biết thì thầm với nhau, chẳng còn dám liếc nhìn sang bên này. Tiêu Vũ nhân cơ hội ấy, lặng lẽ lấy ra vài tấm áo che mưa dùng một lượt, đưa cho những kẻ tùy tùng bên mình.

Gà Mái Leo Núi

Những tấm áo che mưa này vốn là loại bày bán trong các cửa tiệm lớn, vì chỉ dùng một lượt nên chất lượng tầm thường, nếu sử dụng lâu dài ắt sẽ hư hại.

Cũng may đầu đường có bán áo tơi, Tiêu Vũ lại mua thêm mấy cái, mặc áo tơi bên ngoài áo che mưa, như vậy chẳng những mưa không thấm vào mà còn có thể giữ cho áo che mưa không bị gió thổi hỏng.

Phần lớn mọi người cũng mua áo tơi, không mua cũng không được, đường còn dài lắm, ai biết sau này có gặp phải thời tiết khắc nghiệt như vậy hay không?

Đã có áo tơi và áo che mưa ni lông dùng một lượt che chở, chẳng những mưa không lọt vào mà gió lạnh bên ngoài cũng bị chặn lại.

Dung Phi rất đỗi vui mừng: “Công chúa, thứ này người lấy được lúc ra ngoài đêm qua chăng?”

Dung Phi chỉ xem như mình đã phát hiện bí mật của Tiêu Vũ, mỗi lần trời tối Tiêu Vũ ra ngoài, sau khi trở về đều sẽ cầm về một vài thứ từ trước tới nay nàng ấy chưa từng nhìn thấy.

Tiêu Vũ thần bí nói: “Khiêm tốn một chút, bị Trần Thuận Niên phát hiện ta tự tiện rời khỏi hàng ngũ thì phiền phức lớn rồi.”

Bây giờ, lão Trần Thuận Niên này tuy tỏ vẻ tham lam, tưởng chừng có thể dễ dàng bị ta dùng tiền tài mua chuộc, nhưng trên thực tế, ông ta chẳng qua là một con ch.ó săn của Vũ Văn lão cẩu mà thôi.

Nàng muốn gọi chó thì là chó, cầm bạc của nàng đứng giữa kiếm lợi đút túi riêng, đồng thời nếu phát hiện nàng có động thái gì khác thường thì nhất định sẽ báo cáo với Vũ Văn Phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tựa như lần bọn cướp kéo đến gây sự trước đó, Trần Thuận Niên đã nhanh chóng ra quyết định, định c.h.é.m đầu ta không chút do dự.

Dung Phi lập tức im lặng, không dám nhiều lời. Thật ra đêm qua Tiêu Vũ rời khỏi, Liễu Sơn cũng biết, về phần Quỷ Mặt Đen... Tiêu Vũ không tin tưởng hắn ta, vốn dĩ không cho hắn ta tiếp xúc với tầng trung tâm.

Có điều Liễu Sơn không hề có ý lắm miệng, giống như vốn dĩ không có chuyện này. Điều này khiến Tiêu Vũ vô cùng hài lòng. Một thuộc hạ đạt chuẩn mực, há có thể tò mò quá nhiều chuyện riêng của chủ thượng?

Khó khăn lắm mới chịu đựng cho đến khi ra khỏi thành, Trần Thuận Niên từ bi cởi xích chân cho những người đã trả tiền lúc trước.

Tiêu Vũ để ý thấy có mấy người kéo xích chân chật vật đi tiếp, trên người cũng không mặc áo tơi, xem dáng vẻ là thật sự không có tiền. Nhưng cho dù là vậy, mọi người cũng có chút không đi nổi nữa. Cũng may phía trước xuất hiện một ngôi miếu hoang tàn, xem như để chư nhân tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức.

Tiêu Vũ nhân cơ hội xin Tiền Xuyên cho đi giải quyết việc riêng. Tiền Xuyên đã nhận thấy vị Công chúa này không giống người thường, nhu cầu riêng tư cũng nhiều hơn kẻ khác đôi chút.

Bây giờ hắn ta rất tin tưởng Tiêu Vũ, cảm thấy nàng sẽ không dễ dàng chạy trốn, dù sao cái giá phải trả để chạy trốn cũng không nhỏ.

“Ngươi qua bên kia đi, ta chờ ngươi ở đây.” Tiền Xuyên nhìn mưa bên ngoài, không đi ra ngoài.

Về phần Tiền Xuyên đã đi tới bên cạnh ngôi miếu đổ nát. Ngôi miếu này bỏ hoang đã lâu, xung quanh cây cỏ mọc rậm rạp. Dưới trận mưa xối xả như trút, mặt đất nổi lên bọt nước trắng xóa, hơi nước lượn lờ tựa làn khói mờ ảo.

Tiêu Vũ ngồi xổm xuống. Đúng lúc này, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người đánh về phía Tiêu Vũ. Cùng lúc đó, lại có một người cầm một cây gậy to đập lên người nàng.

“Mau hành động! Nếu ta đánh ngất rồi làm nhục tiện nhân này, mấy ả còn lại há chẳng phải là cá nằm trên thớt ư?” Tên sẹo mặt nở nụ cười tàn độc.

Bọn chúng cũng vì cướp bóc nữ tử nhà lành nên mới thành phạm nhân bị lưu đày. Bọn chúng đã động lòng với đám người Tiêu Vũ từ lâu, chỉ là không dám ra tay, vì vậy lén lút thừa dịp Tiêu Vũ ra ngoài giải quyết việc riêng, bọn chúng cũng ra ngoài giải quyết việc riêng, định muốn bắt giặc, phải bắt vua trước.

Tên sẹo mặt nhào vào Tiêu Vũ.

Soạt một tiếng...