Chỉ riêng việc Tiêu Vũ đã cứu nữ nhi y một mạng, y đã sẵn lòng dâng hiến tất cả lòng trung thành của bản thân!
Kỳ thực, trước đây y cũng từng vô cùng trung thành với hoàng thất Tiêu thị. Nếu không phải xảy ra biến cố kia, y sẽ chẳng bao giờ nảy sinh nghi kỵ với triều đình, thậm chí còn ôm mộng diệt trừ những kẻ sâu mọt, bại hoại trong quân, cốt để chỉnh đốn kỷ cương quân đội.
Đáng tiếc thay, những việc y muốn làm đều chẳng thành.
Hắn phải nói, việc hắn diệt trừ mấy kẻ khốn kiếp ức h.i.ế.p Huy Nương tuyệt nhiên không phải do nhất thời kích động, mà là quyết định không hề hối hận!
Tiêu Vũ khẽ cất lời: “Vậy ngươi cứ ở lại bên ta mà tận tâm phò tá. Còn về phần nữ nhi của ngươi…”
Chưa dứt lời, Liễu Sơn đã vội đáp: “Công chúa đã cứu mạng con bé, sau này hãy để nó ở lại bên cạnh Công chúa mà hầu hạ.”
Tiêu Vũ mỉm cười: “Được.”
Tiêu Vũ vốn chẳng có kế sách gì cụ thể, nàng cứ thế dẫn hai vị nương nương lên đường lưu đày. Dẫu cho lúc mới tới đại doanh, nàng đã thể hiện thủ đoạn, khiến vài kẻ phải khiếp sợ, song nàng cũng chẳng thể từng giây từng phút bảo vệ Thước Nhi cùng hai vị nương nương ấy.
Kẻ mang danh Quỷ Mặt Đen này, thoạt nhìn đã thấy thâm trầm khó dò, lai lịch ẩn khuất, khó lòng tin tưởng. Bởi vậy, bên cạnh nàng rất cần một người trung thành như Liễu Sơn.
Người này thân là Giáo đầu cấm quân, dĩ nhiên võ công cao cường. Có hắn kề bên, xem như Tiêu Vũ có thêm một cánh tay đắc lực. Có điều, nàng cũng chẳng e ngại Liễu Sơn sẽ phản bội mình, bởi nàng có đủ sức mạnh để trừ diệt bất kỳ kẻ nào dám làm phản. Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi – đạo lý này nàng luôn khắc cốt ghi tâm.
Nàng cũng không thể vì lo sợ trước sau mà chùn bước, bỏ lỡ việc phát triển thế lực của bản thân.
Bọn họ thân phận là kẻ lưu đày, không có sự cho phép của Trần Thuận Niên, tất lẽ không thể tiến vào dịch trạm nghỉ ngơi, chỉ đành hạ trại trên khoảng đất trống bên ngoài.
May mắn thay, người của dịch trạm sẽ mang một ít thức ăn tới đây bán. Có bạc tất nhiên có thể mua chút gì đó để lót dạ trên chặng đường.
Nếu không có bạc thì sao? E rằng cũng chỉ đành chịu đói.
Thật trùng hợp, Tiêu Vũ chính là người có tiền bạc rủng rỉnh. Nàng mua ba con gà quay, biếu Quỷ Mặt Đen và Liễu Sơn mỗi người một con, hai con còn lại thì nàng cùng Liễu Nha Nhi chia nhau dùng.
Mới ăn hai miếng, Tiêu Vũ đã cảm thấy con gà này khô khan khó nuốt, chẳng hề ngon bằng món ngon nơi cung cấm.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiển nhiên, Dung Phi và Lệ Phi cũng có chung cảm giác. Có điều, hai cha con Liễu gia trái lại ăn uống ngon lành.
Chẳng bao lâu sau, đoàn xe ngựa đã tới Thanh Nguyên phủ, một đại thành gần kinh đô nhất. Đoàn người lưu đày muốn vào thành phải chịu sự tra xét thân phận của quan thủ thành địa phương.
Trên chặng đường xuôi về phía nam này, mỗi khi đi đến một nơi, bọn họ đều phải điểm danh, xem xét liệu có thiếu hụt nhân số hay không.
Nếu chỉ có kẻ c.h.ế.t trên đường thì còn đỡ, nhưng nếu có người đào tẩu, thông tin về kẻ trốn chạy sẽ lập tức được truyền xuống các quận phủ, thị trấn, thậm chí thôn xóm các nơi, truy lùng ráo riết dọc đường. Đồng thời, thân thích của kẻ đào tẩu cũng sẽ bị liên lụy chịu tội.
Lúc đoàn người bọn họ tiến vào thành, ai nấy đều phải mang gông xiềng nơi chân. Tiếng xích sắt va chạm lẻng kẻng trên đường khiến Tiêu Vũ cảm thấy mình chẳng khác nào một con ch.ó lạc rơi xuống hố, vang vọng đến nhức óc.
Khi đoàn người đặt chân đến Thanh Nguyên quận, Dung Phi rõ ràng lòng nặng trĩu ưu tư. Tiêu Vũ biết nàng muốn tới Lâm gia. Vốn dĩ nàng không hề ôm chút hy vọng nào vào chuyện này, song thấy Dung Phi cứ mãi mong chờ nhìn mình, Tiêu Vũ đành phải bỏ bạc ra trao đổi với Trần Thuận Niên một phen.
Người đời thường nói, tiền bạc có thể sai khiến quỷ thần, quả nhiên Trần Thuận Niên vui vẻ đáp ứng. Hắn lập tức phái mấy người giám sát họ theo tới Lâm phủ.
“Phải trở về trước khi trời tối!” Trần Thuận Niên bình thản căn dặn.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Yên tâm đi.”
Trần Thuận Niên lại dặn dò thuộc hạ: “Giám sát thật chặt!”
Gà Mái Leo Núi
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đứng trước cổng Lâm phủ.
Thước Nhi liền nói: “Nương nương, để nô tỳ đi gõ cửa!”
Dung Phi mở lời: “Vẫn nên để ta đi thì hơn!”
Dứt lời, Dung Phi lập tức tiến lên một bước, đi tới gõ cửa.
Cốc cốc cốc...
Cánh cửa hé mở, một môn đồng bước ra. Y thấy người tới mang gông xiềng nơi chân, bên cạnh còn có mấy quan sai áp giải thì lập tức trở nên cảnh giác: “Các ngươi là ai?”
Dung Phi cất lời: “Ta là Giang Cẩm Dung, kính xin vị tiểu ca này làm ơn thông báo một tiếng, ta muốn gặp chủ nhân phủ ngươi.”
Môn đồng nghe thấy tên nàng, tựa hồ vô cùng hoảng hốt, rầm một tiếng đóng sập cửa lại, sau đó không còn chút động tĩnh nào. Mọi người đứng bên ngoài chừng nửa canh giờ.