Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Càn Quét Hoàng Cung

Chương 32: Ngày Khác Lại Đến Thăm Khuê Phòng Của Ngươi ---



“Tiểu mỹ nhân, cô nương ta đi đây, ngày khác lại đến thăm khuê phòng của ngươi!” Lúc Tiêu Vũ thốt ra câu này, cố ý nhấn mạnh hai chữ “khuê phòng”.

Quả nhiên, Ngụy Ngọc Lâm vừa nghe hai chữ ấy, một trận lạnh lẽo đã lan khắp toàn thân, sắc mặt hắn như muốn nuốt sống người.

Tiêu Vũ thấy cảnh này lọt vào mắt, lòng nàng tức khắc thỏa mãn vô cùng.

Nàng thừa nhận, nàng chỉ muốn nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm nổi trận lôi đình.

Ai bảo Ngụy Ngọc Lâm khi xưa đưa nàng về lại không cho nàng ăn cơm, hơn nữa hắn còn cả gan bóp cổ nàng!

Chỉ có nàng mới thấu rõ việc bản thân ghét bị người khác bóp cổ đến nhường nào.

Cổ nàng vẫn còn hằn dấu vết thương kia kìa!

Ngụy Ngọc Lâm nheo đôi mắt phượng lại, nhìn chằm chằm Tiêu Vũ trước mặt, hắn vừa nổi giận lại bất chợt bật cười sang sảng.

Tiêu Vũ khẽ nghi hoặc, tại sao hắn còn cười? Chẳng lẽ hắn đã tức giận đến mức hóa điên rồi sao?

Giờ phút này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Tiêu Vũ cảm thấy có người tới, chẳng dám chần chừ, vội vã nhún mình, thoắt cái đã nhảy ra ngoài cửa sổ.

Cùng lúc đó, Thiết Sơn từ bên ngoài bước vào.

Thiết Sơn không đối mặt với Tiêu Vũ, tự nhiên không hay biết chuyện gì vừa diễn ra, y chỉ thấy Ngụy Ngọc Lâm đang ngồi đó, bên cạnh đặt một chiếc bao tải lớn.

Lúc Tiêu Vũ rời đi, cửa sổ vẫn đang mở toang, gió lùa vào, phát ra tiếng ào ào.

“Công tử! Ngài đã trở lại!” Thiết Sơn vừa ngờ vực, lại càng mừng rỡ.

Bọn ta cùng công tử tiến vào hoàng cung, nhưng y chỉ phụ trách việc canh gác, sau đó điện Tuyên Nhân đột nhiên bị vây kín, y cũng đành bó tay. Y vốn định xông vào, liều c.h.ế.t với đám người đó để cứu công tử thoát thân, nhưng lại phát hiện bọn chúng không thể tóm được công tử của mình. Khi ấy, y mới vội vã quay về phủ xem xét tình hình.

“Công tử, ngài làm sao mà trở về được? Thẩm Hàn Thu há lại dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như vậy ư?” Thiết Sơn kinh ngạc vô ngần.

Ngụy Ngọc Lâm vẫn giữ vẻ bình thản, ánh mắt nhìn thẳng cánh cửa sổ đang mở toang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiết Sơn không biết Ngụy Ngọc Lâm đang suy tính điều chi, thấy vậy, vội vàng đóng cửa sổ lại: “Công tử, nay chưa tới đầu hạ, trời hãy còn se lạnh, thân thể công tử vốn yếu ớt, há có thể mở cửa sổ đón gió sớm thế này?”

Thiết Sơn lảm nhảm như một mụ v.ú già.

“Còn nữa, công tử, ngài lại mang bao tải làm chi vậy?” Thiết Sơn nói xong, nâng chiếc bao lên xem xét, lòng đầy hiếu kỳ.

Y đưa tay xách chiếc bao tải lên, hồ nghi nói: “Chiếc bao này to quá đỗi, e rằng có thể giấu được cả một người đấy! Công tử định dùng chiếc bao này để bắt cóc ai chăng?” Lời vừa dứt, Thiết Sơn lộ rõ vẻ háo hức khôn tả.

Trên trán Ngụy Ngọc Lâm gân xanh nổi rõ: “Thiết Sơn, ngươi câm miệng lại cho ta có được không? Ta còn đôi điều chưa tường tận, cần phải tĩnh tâm suy ngẫm.”

Thiết Sơn là một hán tử vạm vỡ, khi bị Ngụy Ngọc Lâm trách mắng như thế, y lập tức nhìn Ngụy Ngọc Lâm với vẻ mặt đáng thương.

Ngụy Ngọc Lâm lúc này nào có tâm tư cảm thông cho Thiết Sơn, tâm trí y vẫn còn vẩn vơ những chuyện vừa xảy ra.

Trong đầu Ngụy Ngọc Lâm thầm nhẩm một cái tên, sau đó cười nói: “Lá gan quả thực không nhỏ... Tiêu Vũ.”

Thiết Sơn chợt sững sờ: “Công tử nói đến ai? Tiêu Vũ? Vì sao công tử đột nhiên lại nhắc đến cái tên này?”

Ngụy Ngọc Lâm tự nhiên không phải vô cớ mà nhắc đến cái tên ấy, mà là y đã nhận ra, người kia chính là Tiêu Vũ.

Bởi vì khi bừng tỉnh, y phát hiện trên cổ của nữ tặc kia có vết siết. Thân hình ấy, trên cổ còn vương vết ghìm chặt.

Không phải Tiêu Vũ thì còn có thể là ai khác!

Lúc này Tiêu Vũ vẫn chưa hề hay biết mình đã bị phát giác, nàng tự cho mình hành sự cẩn trọng, không để lại bất kỳ sơ hở nào, quên bẵng việc che đi dấu vết trên cổ.

Gà Mái Leo Núi

Kỳ thực, dẫu có người đối mặt với nàng cũng khó lòng phát giác điều này.

Chẳng qua Ngụy Ngọc Lâm khi nãy đã dùng tay bóp cổ nàng, nên mới tình cờ phát hiện ra mà thôi.

Ngụy Ngọc Lâm nheo mắt, đang cố sức suy tính rốt cuộc vì cớ gì Tiêu Vũ lại muốn đến hoàng cung.

Cuối cùng Ngụy Ngọc Lâm nghĩ là Tiêu Vũ đánh mất ngọc tỷ, lòng đầy bất phục, nên mới muốn lẻn vào trộm lại, song y lại khó lý giải về thái độ của Tiêu Vũ đối với mình.

---