Sắc mặt Tiêu Vũ trầm xuống. Văn Thanh Lan này thật chẳng biết điều chút nào, xem ra những bài học mà ta ban cho Văn gia vẫn còn quá ít!
Tiêu Vũ lòng dâng lên sự xót xa, nhìn Thước Nhi: “Đã để ngươi chịu khổ rồi.”
Cũng không biết kẻ nhát gan như nha đầu này đã phải trải qua những gian nan gì mới có thể đến được bên cạnh nàng.
Thước Nhi vội vàng lắc đầu: “Thước Nhi không khổ, Công chúa mới khổ. Ta nghe nói Người bị đưa tới Ngụy Vương phủ kia, Ngụy Vương quả là thứ cỏ đầu tường! Chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Mặc dù Tiêu Vũ không thích Ngụy Ngọc Lâm, nhưng ở Ngụy Vương phủ cũng không phải chịu quá nhiều ấm ức. Nàng đáp lời: “Ngụy Ngọc Lâm vẫn còn tốt hơn nhiều, ít nhất không xấu xa như kẻ Vũ Văn Thành kia.”
Nếu luận về sự hèn hạ, Vũ Văn Thành chắc chắn là một bậc kỳ tài!
Thước Nhi thấy dung nhan Tiêu Vũ bình tĩnh, khẽ hỏi: “Ngụy Vương hắn… hắn không làm gì Công chúa sao?”
Tiêu Vũ chợt cảm thấy khó hiểu: “Làm điều gì ư?”
Thước Nhi lộ vẻ ngại ngùng, không dám cất lời.
Tiêu Vũ lộ vẻ nghiêm nghị: “Có phải những kẻ đó đã nói xấu sau lưng ta điều gì rồi không?”
Lúc này Thước Nhi mới khe khẽ nói: “Bọn họ đều đồn rằng Công chúa dùng mỹ nhân kế với Ngụy Vương, Công chúa đã là người của Ngụy Vương, Ngụy Vương hài lòng nên mới để Công chúa rời đi.”
Mặt Tiêu Vũ lập tức sa sầm, kẻ nào dám tung tin đồn vô căn cứ kia chứ!
Dung Phi ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Ta cũng đã nghe lời đồn này rồi.”
Gà Mái Leo Núi
Trước khi các nàng bị trục xuất khỏi hoàng cung, gần như toàn bộ hoàng cung đều đang bàn tán xôn xao về chuyện này.
Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy xấu hổ lẫn phẫn nộ đến lạ thường. Có thể vũ nhục nhân phẩm của ta, nhưng tại sao lại phải vũ nhục sự trong sạch của ta chứ! Những kẻ tung tin đồn này, ắt sẽ bị thiên lôi giáng phạt!
“Chư vị hãy lắng nghe ta đây, chuyện ấy tuyệt đối không thể xảy ra, tên Ngụy Ngọc Lâm kia chưa hề làm gì đến ta.” Tiêu Vũ khẽ nhíu mày, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù thiên hạ có phỏng đoán ra sao, ta chỉ cần những người kề cận bên mình thấu tỏ là đủ.
Dung Phi nghe xong, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cất tiếng hỏi: “Chẳng lẽ quả thực không hề có gì ư, Điện hạ?” Nàng vốn định dò hỏi từ lâu, song lại e sợ chọc giận Công chúa.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu, quả quyết đáp: “Không hề!”
Dung Phi lại nói: “Nhưng thiếp nghe phong thanh rằng, năm xưa khi Điện hạ từ hôn, Ngụy Vương từng nổi cơn thịnh nộ, còn lâm bệnh nặng. Sau này, khi Bệ hạ tứ hôn, hắn lại một mực tuyên bố không phải Công chúa thì không lấy.”
“Vậy lần này, khi Người đã đến quý phủ của hắn, hắn thực sự không hề mạo phạm Người ư, Điện hạ? Thiếp không có ý gì khác, chỉ là thiếp muốn nói rằng, nếu quả thật đã xảy ra chuyện gì, Người nên nghĩ cách tránh thai thì hơn.” Dung Phi khẽ thở dài.
Dung Phi vẫn bán tín bán nghi lời Tiêu Vũ, trong lòng lo sợ Công chúa vì cố giữ thể diện mà chối bỏ sự thật.
Nhưng nay triều đại Tiêu thị đã sụp đổ, sĩ diện còn có nghĩa lý gì? Đương nhiên thiếp thân chưa đến tuổi làm mẫu phi của Điện hạ, song lúc này thiếp chỉ có thể quan tâm đến những chuyện như vậy mà thôi.
Tiểu cô nương ấy vẫn còn non nớt, chưa thông tỏ hết lẽ đời. Chẳng hay, nếu lỡ mang cốt nhục, trên con đường lưu đày đầy hiểm trở này, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng khôn lường.
Tiêu Vũ hạ giọng, nói: “Ta nói cho chư vị hay một chuyện, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ cho bất cứ kẻ nào.”
Tô Lệ Nương vốn dửng dưng không quan tâm thế sự, lúc này cũng không khỏi bị hấp dẫn, khẽ nghiêng tai lắng nghe.
Chỉ thấy sắc mặt Tiêu Vũ đượm vẻ thâm sâu, nàng nói: “Ngụy Ngọc Lâm quả thực có tình ý sâu đậm với ta, tất nhiên là hắn muốn ta. Nhưng lần này hắn lại không hề mạo phạm ta… Ấy là bởi vì…”
Chỉ nghe Tiêu Vũ tiếp lời: “Phương diện kia của Ngụy Ngọc Lâm có chỗ khiếm khuyết, không thể hành chuyện ân ái được.”
Tiêu Vũ thầm nghĩ, dù có giải thích ra sao, những người này cũng chẳng tin lời nàng. Thay vì cứ để các nàng mãi dè dặt từng li từng tí về vấn đề này, cứ một mực tỏ vẻ không dám nhắc tới nhưng thực chất lại quan tâm nàng hết mực, chi bằng giải quyết vấn đề này ngay từ căn nguyên.
Còn về căn nguyên của vấn đề này ư? Ấy chính là Ngụy Ngọc Lâm.
Lời vừa dứt, đã dậy ngàn lớp sóng lòng.
Ba người kia đều kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Tiêu Vũ, không ngờ rằng sự tình lại chuyển biến đến mức này!