Không ngờ cô ấy lại nhướng mày: "Bạn trai cũ của cậu mấy hôm trước lại bị đào lên trên confession, đây này." Cô ấy hất cằm chỉ vào chiếc áo khoác đang treo: "Chính là mặc cái này lúc bị đào đấy."
Tôi dứt khoát gật đầu, giơ tay ra: "Đúng vậy, tớ ngả người ngồi dậy rồi. Chu Chu, cậu bày cách giúp tớ đi, tớ muốn theo đuổi anh ấy."
4
Chuyện tình của tôi và Cố Phong Hòa không có gì đáng nói, cũng giống như bao cặp đôi khác là tự nhiên mà đến với nhau rồi lại chán chường mà chia tay. Nói chính xác hơn, khi đó chúng tôi không phải chán ghét đối phương mà là chán ghét chuyện yêu đương.
Lúc còn mặn nồng, anh tan học xong sẽ ngồi chờ suốt một tiết học trong phòng trống bên cạnh, chỉ để có thể cùng tôi đi ăn. Còn tôi, vào những sáng cuối tuần mùa đông, sẵn sàng rời khỏi chiếc chăn ấm áp để ra ngoài chạy bộ cùng anh.
Khi ấy, làm gì cũng thấy vui, còn ngây thơ nghĩ rằng mình có thể mãi mãi duy trì sự nhiệt tình này.
Nhưng rồi tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon của anh dần từ những đoạn dài rút ngắn lại thành một câu, sau đó chỉ còn vỏn vẹn hai chữ: "Chào buổi sáng", "Ngủ ngon."
Còn tôi, đến cả hứng thú đáp lại hai chữ đó cũng dần tan biến.
Anh cảm thấy trong mối quan hệ này chỉ còn mình anh cố gắng. Tôi lại nghĩ rằng anh chỉ là không chịu thừa nhận bản thân cũng đang ngày càng hời hợt như tôi.
Cả hai đều hiểu tình cảm này đang nguội lạnh dần.
Chúng tôi đã cố gắng níu kéo: Anh vẫn đều đặn nhắn tin chào buổi sáng, chúc ngủ ngon. Tôi thì ép bản thân bò ra khỏi giường vào sáng sớm để mang bữa sáng cho anh.
Nhưng cả hai đều mệt mỏi, vì duy trì mối quan hệ này mà mệt mỏi.
Rốt cuộc, vào một buổi sáng tôi quên nhắn tin chào anh nhưng vẫn đến sân thể dục mang bữa sáng cho anh khi anh đang chạy bộ.
Anh nhìn đôi tay đỏ ửng vì lạnh của tôi, nói: "Thư Quyến, sau này em đừng cố tình mang bữa sáng cho anh nữa."
Mắt tôi lập tức đỏ lên: "Ý anh là gì?"
Anh nuốt nước bọt, hồi lâu mới đáp: "Nếu em không còn thích anh nữa thì đừng miễn cưỡng bản thân."
Tôi cảm thấy anh đã chán ngấy tôi, muốn chia tay rồi.
Tôi ném hộp bữa sáng lên người anh, quay đầu chạy đi không ngoảnh lại.
Giờ nghĩ lại, lúc đó chúng tôi vẫn còn thích nhau.
Nhưng khi ấy không ai nhận ra. Cả hai đều chìm trong mối quan hệ này, đều cho rằng người kia không còn yêu mình nữa, còn bản thân thì luôn là người chịu thiệt.
Sau khi rời đi, tôi gửi tin nhắn cho anh.
"Cố Phong Hòa, em nghĩ cả hai chúng ta đều cần bình tĩnh lại."
Nói trắng ra thì tức là: "Chúng ta chia tay đi."
Chỉ là cách diễn đạt của tôi còn chừa lại một đường lùi, để anh có thể quay lại, ôm lấy tôi khóc nức nở: "Quyến Quyến, anh sai rồi, em đừng rời xa anh, hu hu hu!"
Nhưng anh chỉ trả lời một chữ "Ừm."
Tình cảm của chúng tôi cứ thế "bình tĩnh" suốt hơn một năm.
Xem ra sắp kết thúc không kèn không trống rồi.
Nếu như hôm nay tôi không quên ẩn bài đăng trên vòng bạn bè khỏi anh.
Nếu như cơn mưa xuân bất chợt này không đến.
5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thời tiết ấm lên, buổi sáng mùa xuân không khí vừa ẩm ướt vừa trong lành, hương cỏ cây mới mọc thấm vào lòng người. Hai bên con đường ngoài hàng rào sắt của sân thể dục, từng hàng anh đào nở rộ như những đám mây nhuộm sắc hồng nhạt, trải dài đến tận chân trời, che phủ trên đầu người qua kẻ lại.
Tôi ôm chiếc áo khoác màu be đã giặt sạch, đứng ở cổng sân thể dục đợi Cố Phong Hòa.
Quả nhiên, giống như mọi khi, sáng nào không có tiết học, đúng 7 giờ 15 phút anh sẽ xuất hiện ở đây.
Tôi nở nụ cười, vừa định giơ tay chào anh…
Tên khốn này! Vậy mà lại co giò bỏ chạy!
Nụ cười của tôi cứng đờ trên mặt, đúng lúc một cánh hoa lay động rồi rơi xuống che mất tầm nhìn của một bên mắt tôi.
"Cố Phong Hòa!" Tôi gào lên một tiếng, dọa đến mức một anh trai đang chạy bộ trên sân phải rùng mình, quay sang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Trong lòng tôi lúc này bốc lên một cơn giận vô cớ, chẳng buồn để ý đến ánh mắt xung quanh, lập tức đuổi theo, túm lấy vạt áo phông của anh.
"Anh chạy cái gì mà chạy?!" Tôi hỏi.
Anh mấp máy môi, mở rồi lại khép, khép lại rồi lại mở, cuối cùng ưỡn cổ nói: "Tôi đi nhà vệ sinh trong nhà thi đấu!"
Tôi cười lạnh một tiếng, ném chiếc áo khoác lên người anh ấy: "Đi đi, tôi không cản."
Nói xong, tôi xoay người bước đi.
Một bước, hai bước, ba bước...
Khung cảnh này có chút quen thuộc. Hồi đó, khi nói chia tay, tôi cũng đếm từng bước mà rời đi. Chỉ có điều, lần này…
"Em đừng đi!"
Cố Phong Hòa lao tới, túm chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi lạnh nhạt nhìn anh: "Nghĩ thông rồi?"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Anh gật đầu.
"Vừa nãy anh thấy tôi liền chạy là sao?"
Anh ỉu xìu: "Không biết."
"Em đến để trả áo à?" Cố Phong Hòa hỏi.
"Chứ còn gì nữa?"
"Thật sự chỉ trả áo thôi?" Anh đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái đơ máy ban nãy, trở lại vẻ tinh ranh thường ngày, trong mắt không che giấu chút tò mò nào, còn có cả một tia mong chờ kín đáo.
Tôi bước gần anh một chút, kiễng chân nói: "Ban đầu định mai mời anh ăn cơm nhưng anh thấy tôi liền chạy nên tôi đổi ý rồi, không mời nữa."
"Đậu..." Anh buột miệng chửi một tiếng nhưng vừa liếc thấy tôi vẫn ở đây, lại lập tức im bặt.
"Nhưng mà tôi chưa kịp chạy thành công." Cố Phong Hòa nói: "Tôi chạy không thoát, thế thì có thể được giảm nhẹ xử phạt không?"
Tôi không nói gì.
Sau một năm, dường như anh đã nhạy bén hơn rất nhiều trong chuyện tình cảm, biết đúng lúc đưa tôi một bậc thang để đi xuống:
"Phố sau vừa khai trương một quán lẩu cua sốt cay, ngon lắm. Đi không? Em mời tôi cũng được, tôi mời em cũng được mà."
Phía sau anh là con đường hoa anh đào kéo dài đến vô tận tựa như những hàng cây phong dương hùng vĩ trong cơn mưa hôm đó. Người ta nhờ vào cảnh đẹp mà trở nên nổi bật, còn anh lại khiến cảnh đẹp chỉ còn là phông nền.
Giây phút này, tôi chắc chắn mình không hề tự đa tình, anh vẫn là Cố Phong Hòa năm đó, một lòng một dạ đều dành cho tôi.