Trùng Phùng Ngày Xuân Về

Chương 1



[FULL] Trùng Phùng Ngày Xuân Về

Tác giả: Tự Kinh

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

“Ai mang ô đến cho tôi, tôi sẽ lập tức yêu người đó!”



Tôi chụp ảnh cơn mưa xối xả bên ngoài, tuyệt vọng đăng lên vòng bạn bè.



“Đợi đấy.”



Ui ui, là ai đáng yêu vậy trời! Tôi lập tức trả lời lại ba cái icon hôn gió.



Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi lập tức hóa đá.



Vì người đó là Cố Phong Hòa, bạn trai cũ mà tôi đã chia tay hơn một năm trước.



1



Bạn trai cũ nói muốn mang ô đến cho tôi.



cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Anh ấy... có ý gì đây?



Tôi nhanh chóng xóa tin nhắn trả lời anh, vội vã đăng một bình luận khác để che giấu: "Cảm ơn cục cưng Chu Chu, dầm mưa đến đưa ô cho tớ nha [trái tim] [trái tim]."



Đăng xong, tôi tắt màn hình điện thoại, áp tay lên n.g.ự.c để che đi nhịp tim đang đập dồn dập.



Một năm trôi qua, dù tôi đã từ chối Cố Phong Hòa nhưng trái tim tôi vẫn rung động vì anh.



Màn hình đen bỗng sáng lên, tin nhắn WeChat nhảy ra trên màn khóa:



"Cố Phong Hòa: [Hình ảnh]"



Tôi do dự không muốn mở nhưng tay lại không nghe lời.



Suốt một năm qua, tôi đã vô số lần vào khung chat của anh.



Tin nhắn cuối cùng của chúng tôi là từ mùa đông năm trước, chẳng có gì quá khích hay đau khổ, chỉ đơn giản hai câu nói:



"Cố Phong Hòa, em nghĩ chúng ta cần bình tĩnh lại."

"Ừm."



Sau đó là bức ảnh anh vừa gửi, một ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè của anh.



Một người tên Lý Dạng đang khoe tình cảm với bạn gái: "Ngày mưa, cùng bạn gái đi xem phim."



Kèm theo một tấm ảnh chụp chung.



Vấn đề là... cô gái trong ảnh chính là bạn cùng phòng Chu Chu của tôi.



Aaaaaaa...



Tôi mở bàn tay, che kín khuôn mặt mình.



Dù xung quanh chẳng có ai nhưng tôi vẫn xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất trốn ngay lập tức.



"Không phải em nói bạn cùng phòng Chu Chu của em sẽ đưa ô cho em sao?" Anh nhắn.



Tôi... phải trả lời thế nào đây?



Tôi đang còn nhăn nhó suy nghĩ tìm cách đánh trống lảng, anh như thể cảm nhận được sự bối rối của tôi, không tiếp tục nhắc đến chuyện đó nữa mà chỉ gửi thêm một tin nhắn:



"Ở yên đó, tôi đến rồi."



Rất nhanh sau đó, tin nhắn thứ hai xuất hiện... một bức ảnh chụp khung cảnh dưới tòa ký túc xá của tôi.



Quá quen thuộc.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng chỉ bấm gửi một câu:



"Cảm ơn anh."



2



Cơn mưa dữ dội và làn gió lạnh vào một buổi chiều đầu xuân khiến người ta chẳng thể cảm nhận được chút ấm áp nào đáng lẽ phải có trong thời điểm này. Buổi trưa, tôi chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay rồi ra ngoài tự học, đến bây giờ đã phải ôm lấy cánh tay, co rúm người lại trong cửa hông của tòa dạy học số ba, run rẩy vì lạnh.



Mưa bên ngoài xối xả, chẳng chút xót thương những chiếc lá non xanh vừa mới nhú của cây phong dương. Đến mùa hè, tán cây phong dương sẽ phủ rợp bầu trời, đứng từ cửa hông tòa dạy học số ba nhìn ra thì chỉ thấy một màu xanh mướt bạt ngàn.



Tôi nhìn ra bên ngoài, thấp thoáng thấy một bóng người đang nhanh chóng đi về phía tòa dạy học số ba.



Dường như chỉ trong vài phút, cái bóng nhỏ xíu trong tầm mắt tôi lúc trước giờ đã ở ngay trước mặt.



Tôi có thể nhìn rõ dáng người cao ráo, thanh tú của anh, từng bước chân vội vã nhưng không hề lộn xộn.



Anh mặc một chiếc áo hoodie trắng lót lông, mái tóc hơi rối, có vài sợi vểnh lên trước trán. Tay phải cầm một chiếc ô đen lớn, tay trái cầm thêm một chiếc ô cùng màu, trên cánh tay còn vắt một chiếc áo khoác màu be.



Những hạt mưa lăn dài trên mép ô tựa như những chuỗi hạt trong suốt, che đi ánh mắt mà tôi muốn nhìn rõ.



Cơn gió quái đản lúc chạng vạng thổi mạnh khiến hàng cây phong dương phía sau anh đung đưa dữ dội. Anh hơi nghiêng ô để chắn gió, chiếc áo khoác trên tay cũng bị gió hất lên nhưng bước chân tiến về phía tòa dạy học số ba vẫn vững vàng như cũ.



Trời mưa to thế này chẳng có mấy ai ra ngoài. Những sinh viên tự học trong tòa dạy học số ba cũng đã về từ trước khi trời nổi gió lớn. Chỉ có tôi mải mê làm bài tập của một môn tự chọn đến nỗi quên mất thời gian, cũng không chú ý ngoài trời đã mưa to đến mức này.



Cảnh vật xung quanh bỗng trở nên trống trải lạ thường, từng hạt mưa và những tán phong dương vươn cao đều chỉ như phông nền cho anh. Giữa đất trời này, dường như chỉ có mình anh là nhân vật chính.



Không hổ danh là gương mặt thường xuyên xuất hiện trên trang tỏ tình của trường, dù mưa hay gió cũng vẫn có thể đẹp trai đến thế, chẳng ai khác ngoài bạn trai cũ của tôi.



Anh bước vào cửa hông tòa dạy học số ba, dừng lại trước mặt tôi.



Anh đưa tay trái về phía tôi.



Tôi theo phản xạ đón lấy chiếc ô.



Nhưng anh lại rụt tay về.



Tôi ngẩn ra, khó hiểu nhìn anh.



Anh cau mày: "Ai bảo em cầm ô?"



"Không phải anh đến đưa ô cho tôi sao?" Tôi ngây người hỏi lại.



Anh hất cằm ra hiệu: "Áo."



À, hiểu rồi. Mệt quá, không muốn tự cầm áo nên nhờ tôi cầm hộ chứ gì. Được thôi, tôi giúp vậy.



Tôi lấy chiếc áo khoác màu be từ tay anh rồi đưa tay lấy tiếp cây ô bên trái.



Anh lại rụt tay về.



"Cố Phong Hòa!" Tôi nhíu mày: "Rốt cuộc anh muốn làm gì hả!?"



Xin lỗi nhé, câu này hơi thiếu chừng mực. Chủ yếu là vì đứng trước mặt anh, tôi vẫn quen làm bạn gái anh nên nhất thời quên mất mình đã thành bạn gái cũ rồi.



Anh mất kiên nhẫn, ném hai chiếc ô trong tay xuống, giật lấy chiếc áo khoác màu be từ tay tôi, mở ra phủ lên người tôi. Giống như mặc đồ cho em bé, anh cầm lấy một cánh tay tôi, luồn vào ống tay áo.



"Không biết mặc áo à? Còn phải để tôi giúp?" Cố Phong Hòa vừa cúi đầu mặc áo cho tôi, anh vừa lẩm bẩm trách móc.



Tôi nhìn vài sợi tóc rối trên trán anh, không nhịn được mà đưa tay định vuốt xuống.



Đúng lúc này, anh đột nhiên ngẩng đầu lên.



Không kịp đề phòng, đầu ngón tay tôi chọc thẳng vào miệng anh.



Bốn mắt nhìn nhau.