Trưng Nữ Vương! Thắp Lên Ngọn Lửa Vận Mệnh

Chương 29:



Chương 29

Nhớ lại từng cử chỉ nét mặt và ánh mắt của bọn họ, hắn nhíu mày nghĩ thầm:

- Mình đang nằm ở giữa đại sảnh nhưng không một ai cúi đầu nhìn.

- Hình như họ không thèm đếm xỉa tới mình thì phải. Hay là họ thật sự không nhìn thấy mình?

- Là huyễn cảnh ư?

- Mặc kệ là thật hay là giả. Cứ lùi trước rồi tính tiếp.

Biết vị thế của bản thân đang phạm thượng, thiếu niên vừa nhìn chằm chằm vào người ngoài trên ngai vàng, vừa từ từ bò lết về phía sau.

Lùi chưa được ba bước, hắn bỗng cảm thấy khóe môi của Người nhướng lên, đây cũng là lúc cả cơ thể của hắn bị đè nén xuống mặt đất không thể cử động.

- Ta đã biết. Lạc Long Quân sẽ giải quyết việc này.

Thấy ông ta đang lộ vẻ do dự chưa lui, Hạo Thiên nói tiếp:

- Trường Canh ái khanh còn có việc gì?

Nghe vậy, Lý Trường Canh thở dài, ôm quyền đáp:

- Bệ Hạ! Không phải thần khinh thường Lạc Long Quân, nhưng thật sự Hỗn Độn Thú quá mạnh.

- Đến cả chúng thần khi liên thủ lại còn không dám mặt đối mặt với con hung thú này, thì Lạc Long Quân sao có thể đối phó được cơ chứ?

Cười nhẹ, Hạo Thiên bình tĩnh đáp lại:

- Hắn có thể.

- Nếu không thể thì cũng không xứng làm con rể của ta.

Tất nhiên, không ai nghe được câu sau, ngoại trừ một người đang nằm bẹp dưới mặt đất.

Nhìn hắn, Hạo Thiên nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi:

- Phải không?

Nghe câu hỏi này, thiếu niên đang tính đáp lại thì bỗng chốc trời đất tối sầm.

Khi ánh sáng lần nữa phả vào hai mắt, hắn mới giật mình ngồi bật dậy.

Vừa thở phì phò, vừa nhăn mặt tổng hợp lại những đoạn trí nhớ đang ồ ạt chảy vào não hải, Thi Sách mới biết những gì bản thân vừa thấy lúc nãy cũng chỉ là mơ.

Bất chợt, một giọng nói dịu dàng mang đầy sự quan tâm cất lên:

- Ca!

Hắn còn chưa kịp định thần thì ngay lập tức cảm thấy lồng ngực của mình đã bị xiết chặt. Đi kèm theo đó, một gương mặt òa vào.

Nàng khóc nấc lên từng đợt:

- Ca ca! Huhu! Huhu!.. Muội sợ…

Thi Sách nhớ rất rõ viễn cảnh lần cuối cùng trước khi ý thức hoàn toàn biến mất. Thế nên khi nghe thanh âm dịu dàng quen thuộc kia, hắn thở phào một cái nhẹ nhõm vì biết cả mình và Gia Mỹ đã an toàn.

Cúi đầu và dùng tay vuốt ve mái tóc đen tuyền óng mượt ấy, Thi Sách nhẹ nhàng nói:

- Ngoan ngoan! Không phải huynh đã tỉnh lại rồi sao?

Nghe thế, Gia Mỹ òa khóc to hơn.

Thấy vậy, Thi Sách nhíu mày, một vài suy đoán xuất hiện:

- Kỳ thi đã qua rồi ư?

- Hay là muội ấy đã trả cái giá gì để cứu mình về?

Dùng tay nâng đầu của Gia Mỹ lên, hắn nhẹ nhàng gạt đi những giọt lệ đang hoen bờ mi, hỏi:

- Muội bị Liễu Như Yên ức hiếp ư?

Cố gắng lảng tránh ánh mắt của huynh ấy, Gia Mỹ gật gật đầu, sụt sịt đáp:

- Hic! Kỳ Thi Hương năm nay đã qua.

Đã thầm đoán được đáp án này, nên Thi Sách cũng không có bất ngờ gì mấy. Tuy nhiên! Nói hắn không buồn, nói hắn không tức giận thì chắc chắn là giả dối.

Hắn cực kỳ, cực kỳ hối hận. Thậm chí ngay bây giờ, hắn đã sinh ra tâm tư tự sát.

Thi Sách vừa nghiến chặt hai hàm răng, vừa ân hận nghĩ:

- Nếu như hôm đó bản thân mình không chủ quan khi nghe Sói thúc nói rằng “ả ta đã gãy mấy cái xương sườn, nên không thể vận dụng nhiều Võ Lực nữa” thì chắc có lẽ mọi chuyện ra đã khác.

Thấy ca ca im lặng, nhịp hô hấp có chút bất thường sau khi nghe mình nói, Gia Mỹ ngẩng đầu lên nhìn vào vẻ mặt thất lạc của huynh ấy, day dứt nói:

- Huhu! Muội xin lỗi! Tất cả là tại muội, nếu hôm đó muội không hành động lỗ mãn thì huynh đã có thể tham dự kỳ Thi Hương.

Nghe vậy, Thi Sách bừng tỉnh. Nhìn từng tia tự trách đang hiện rõ trên mặt của muội ấy, hắn thở một hơi dài.

Đã lấy lại được sự bình tĩnh, hắn lắc đầu nói:

- Huynh biết tính muội. Muội không phải kẻ hung hăng ưa thích bạo lực. Chắc chắn là Liễu Như Yên ra tay trước.

Nghe thế, Gia Mỹ liền đáp:

- Nhưng muội là người đã cản Liễu Như Yên lại. Nếu hôm đó, muội mời ả ta vào thì chắc chắn sẽ không xảy ra một màn kia.

Khẽ mỉm cười trước những lời này, Thi Sách gõ yêu một cái vào trán của muội ấy, nói:

- Mục đích của Liễu Như Yên chính là ngăn cản huynh tham dự kỳ thi lần này. Thế nên, cho dù muội có mời ả vào đi chăng nữa thì mục đích của ả ta cũng không thay đổi.

- Nhưng…

Gia Mỹ chưa kịp nói dứt câu thì đã bị hắn cắt ngang:

- Không nhưng nhị gì nữa cả. Thua keo này huynh bày keo khác.

- Lần này không tham dự được thì một năm sau huynh sẽ thi lại.

Nghe thế, Gia Mỹ nhanh chóng lấy lại tinh thần, tuy nhiên nụ hồng chưa nở được bao lâu lại lần nữa héo tàn.

- Năm sau, nếu Liễu Như Yên không quấy phá, thì huynh cũng chỉ mới là Tú Tài.

- Năm sau nữa thì mới Hội Nguyên, năm sau nữa mới là Trạng Nguyên.

- Phải tiêu tốn ít nhất thêm 3 năm nữa thì huynh mới thật sự có quyền lực trong tay.

Nói tới đây, tay của nàng đặt lên ngực trái, gương mặt lộ vẻ đau đớn, ánh mắt tỏ vẻ bất lực nhìn Thi Sách, giọng nói khàn khàn dường như không cất thành lời lại lần nữa vang lên:

- 3 năm đó! Huynh có biết rằng trong 3 năm này dài dằng dẳng này, dân tộc của chúng ta chịu bao nhiêu dày vò hành hạ đến mức muốn chết cũng không thể chết được không?

Dứt lời, Gia Mỹ lại lần nữa lao vào lồng ngực của Thi Sách khóc như mưa.

Nghe rõ từng câu từng chữ chạm đến cõi lòng sâu thẳm, hắn bỗng cảm thấy lồng ngực của mình chợt co thắt lại cực kỳ đau đớn.

Dường như những con chữ này chả khác gì từng nhát, từng nhát dao đang liên tục khứa vào trái tim của mình.

Cứ mỗi giọt máu rơi xuống, sắc mặt của hắn lại tái đi một phần.

Cảm nhận nhịp đập của ca ca khác thường, Gia Mỹ òa khóc dữ dội hơn, nức nở nói:

- Huhu! Tất cả là do muội. Huhu! Tất cả tại muội.

Vì đã lường trước bối cảnh thương tâm này diễn ra, nên rất nhanh Thi Sách đã lấy được sự bình tĩnh vốn có sau một tiếng thở dài.

Nghe muội ấy đang tự trách, hắn lại lần nữa thở dài, trấn tĩnh nói:

- Haizz! Đây là việc nằm ngoài dự tính. Cả hai chúng ta đều có lỗi trong chuyện này.

- Tuy nhiên, đây cũng là cơ hội giúp ta có thêm thời gian xây dựng lực lượng vũ trang cho nhân dân.

- Để bù đắp lỗi lầm này, huynh nghĩ chúng ta cần phải cố gắng gấp nhiều lần hơn nữa.

- Huynh sẽ dùng hết sức lực bình sinh tìm kiếm thêm nhiều tài nguyên cho nhân dân.

- Còn muội thì huynh chỉ có một yêu cầu duy nhất. Đó là phải tu luyện, tu luyện và tu luyện. Quân ta cần ít nhất một cường giả Võ Vương để kiềm chế Tích Quang.

- Muội làm được chứ?

Nghe vậy, Gia Mỹ ngẩng mặt lên, nhìn ca ca bằng một ánh mắt hết sức quyết tâm, tự tin đáp:

- Tuy rằng truyền thừa của dân tộc ta đứt quãng, nhưng muội tin chắc bản thân có thể làm được.

Mỉm cười trước đáp án này, Thi Sách đang tính nói tiếp thì bất chợt một âm thanh lạ lùng reo lên từ bụng của hắn:

- Ột ~ Ột!

Gia Mỹ chớp chớp mắt nhìn huynh ấy, sau đó đứng dậy bật cười “khúc khích”, nói:

- Để muội chuẩn bị bữa sáng cho huynh.

Xoa xoa vào cái bụng đang đánh trống thổi kèn của mình, Thi Sách khẽ cau mày, hỏi:

- Huynh đã hôn mê bao lâu rồi?

- À đúng rồi! Tý nữa muội nhất định phải kể rõ tường tận đầu đuôi cho huynh biết mọi chuyện đã xảy ra nhé?

Đáp lại hắn bằng một nụ cười bĩu môi, Gia Mỹ tỏ vẻ hờn dỗi đáp:

- Hứ! Không thèm nói cho huynh biết.

Dứt lời, nàng lập tức rời đi bỏ mặc Thi Sách nhìn ngơ ngác vào hai cánh cửa đang mở toang ra kia.



Một tuần sau.

Dương Thái Bình đi coi thi trở về thì bắt gặp một cỗ xe ngựa quen thuộc.

Sau khi hồi phủ, ông lập tức đi “đùng đùng” tới trước cửa phòng của Thi Sách, sau đó tung một cước hết sức làm bay cả hai cánh cửa vào bên trong.

Thi Sách đang đọc kinh thư thì giật nảy mình.

Vẫn còn đang ngơ ngác ú ớ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy phụ thân nộ khí xông thiên chạy vào cho hắn một cái tát trời giáng.

- Cháttt!

Nhìn thằng con trời đánh đang nằm sấp dưới mặt đất, Dương Thái Bình chỉ tay vào mặt hắn, tức giận quát:

- Thằng nghịch tử này, ngươi biết bản thân đã làm gì không?

Mặc kệ khóe môi đang rướm máu, Thi Sách ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, sau đó lập tức quỳ xuống, chua xót đáp:

- Dạ! Con biết lỗi của mình rồi ạ.

Cùng lúc này, Gia Mỹ từ bên ngoài lật đật chạy vào. Chứng kiến viễn cảnh này, nàng liền bước tới gần ca ca và lập tức quỳ xuống, nói:

- Tất cả đều do Gia Mỹ gây ra. Mọi việc không liên quan đến ca ca ạ.

Nghe thế, Dương Thái Bình hừ một cái, sau đó ném một ngọc giản vào mặt của Thi Sách, nói:

- Còn bảo không liên quan tới nó?

Hiểu lý vì sao phụ thân tức giận như thế, nên Thi Sách chỉ biết cúi đầu im lặng chịu phạt.

Cùng lúc này, ngọc giản dưới nền được mở toang ra, từng từ từng câu bắt đầu hiển hiện lên trên bờ mặt.

Kết thúc câu “Hủy Bỏ Hôn Ước của Dương Thi Sách với Liễu Như Yên” là một ấn ký đỏ tươi như máu thu hút mọi ánh nhìn.

Thấy ấn ký hình hai con rồng nối đuôi nhau bên trong in chữ “Hán” kia, Gia Mỹ thì thào:

- Là Đế Ấn.

- Xem ra lời của ca ca nói là thật, Liễu Như Yên thật sự biết cách hủy hôn sự này.

Thi Sách thấy vậy chỉ thầm thán phục vị nương tử hụt này làm ăn nhanh gọn lẹ.

- Mấy hôm trước mình đi đòi tiền bồi thường thương thế, ả còn nói rằng “mọi việc tiến triển thuận lợi, không quá tháng sau, sẽ có tin tức”

- Thật không ngờ nhanh như vậy Hán Quang Vũ Đế đã xét duyệt.

Quan sát biểu cảm của hai chúng nó, Dương Thái Bình lại hừ lạnh. Hỏi ông có điên không? Câu trả lời chắc chắn là có.

Phải biết rằng kế hoạch thâu tóm quyền lực này là Kim Chỉ Nang cho việc khởi nghĩa. Vậy mà lại bị hủy ngay trong đêm giao thừa, hỏi ông có cay không cơ chứ.

- Thật không ngờ con trai độc đinh của Tô Đại Tướng Quân thông minh như vậy.

- Thôi! Xem như trong cái rủi có cái may.

- Mình còn đang lo không biết cách gì có thể thuyết phục Liễu Đô Úy cho thằng oắt con nạp thêm thiếp, tự nhiên lại lòi ra sự việc này. Đúng là một cánh cửa đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra mà.

Hồi phục tinh thần, Dương Thái Bình phẩy tay một cái và quay lưng nói:

- Quỳ ta làm cái đách gì. Có quỳ thì các ngươi phải quỳ trước con dân bá tánh và xin lỗi họ.

- Dạ con hiểu rồi ạ.

Dứt lời, Thi Sách đứng dậy bước đi ra ngoài. Thấy vậy, Gia Mỹ cũng cất bước theo sau.

Nhìn phong thái của chúng nó dường như là đi thật, Dương Thái Bình nhăn mặt, bước tới gõ vào đầu của nó một cái, nói nhỏ:

- Ngươi mà quỳ thật thì dẹp ngay đi cái ý định khởi nghĩa nhé.

- Dạ con hiểu rồi ạ.

Nghe vậy, Dương Thái Bình tức giận mắng:

- Ngươi hiểu cái qq.

- Hừ! Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Cho ngươi 30 ngày học thuộc Nhị Thập Cửu Tự này.

Dứt lời, ông từ trong tay áo cầm là một trang giấy vàng.

Nghe phụ thân đưa ra hình phạt này, Thi Sách nhíu mày nghĩ thầm trong lòng:

- Quái? Phụ thân chẳng lẽ không biết mình học từ vựng rất nhanh ư? Chắc chắn có uẩn khuất.

Nhận lấy trang giấy vàng từ tay của ông, Thi Sách nói:

- Đa tạ phụ thân không trách phạt. Con hứa sẽ hoàn thành hình phạt này nhanh nhất có thể.

Khẽ “ừ” một tiếng, Dương Thái Bình xoay người bước đi.

Thấy ông ấy sắp rời khỏi đây mà chỉ đưa ra hình phạt cho một mình ca ca, Gia Mỹ bối rối. Không một chút do dự, nàng vội nói:

- Phụ thân! Còn con?

Nghe vậy, Dương Thái Bình quay lại nhìn Gia Mỹ và cười nói:

- Vài hôm nữa sẽ có việc dành cho con.




Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com