Trùm Trường Phát Điên Khi Biết Được Tôi Không Thích Anh Ấy!
40.
Trước cửa kính lớn của sảnh sân bay.
Phó Tranh châm điếu thuốc, lặng lẽ hít một hơi, rồi chậm rãi nói.
Nguyễn Thị Thu Hiền
Anh kể, sau khi tôi rời đi, Tống Diễm như phát điên.
Uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, nửa đêm phải đưa vào viện cấp cứu.
Tỉnh dậy trong bệnh viện, cậu ấy đòi bay sang Anh tìm cậu, vì chuyện đó mà cãi nhau một trận long trời lở đất với mẹ.
“Thời gian đó… chắc cậu ấy thực sự bệnh rồi. Không nói chuyện với ai, như cái bóng vật vờ suốt nửa năm.”
“Sau đó, cậu ấy bắt đầu học vẽ. Nhìn bên ngoài thì có vẻ khá hơn. Tôi lén xem tranh của cậu ấy — Diễm hay vẽ mắt.”
Rồi Phó Tranh nhìn tôi, giọng nhẹ như gió:
“Mắt của cậu.”
Tay tôi khẽ run lên.
“Năm thứ tư sau khi cậu đi, công ty bắt đầu có chút thành tựu. Đêm Giáng Sinh hôm đó tụi tôi uống vài ly, cậu ấy gọi điện cho cậu.”
Ký ức lập tức ùa về như cơn mưa cuối đông, từng giọt lạnh thấm vào lòng.
Giáng Sinh năm đó, tôi đang tụ họp với vài người bạn ở Anh.
Trong bếp, tôi đang làm bánh nhân thịt. Điện thoại reo, một đàn anh tiện tay bắt máy.
Khi đưa lại cho tôi, anh ta nói, vẻ áy náy:
“Bên kia không nói gì cả.”
Tôi chỉ cười nhạt:
“Chắc gọi nhầm thôi.”
Nhưng khi nhìn lướt qua màn hình, tôi khựng lại.
Số lạ. Đến từ Lộ Thành.
Tôi nhìn chằm chằm hai chữ ấy một lúc lâu, rồi lặng lẽ lưu lại.
Số đó… không bao giờ gọi lại nữa.
Phó Tranh tiếp lời, nhẹ nhàng:
“Sau cuộc gọi đó, Diễm ở lì trong phòng cả đêm.”
“Hôm sau đi ra, không còn uống rượu, cũng không vẽ mắt nữa. Chỉ lặng lẽ làm việc, như thể mọi thứ đều chưa từng xảy ra.”
“Nhưng tôi luôn thấy… Diễm chỉ còn là một cái vỏ rỗng.”
41
Cuối cùng, tôi không lên chuyến bay đó.
Tôi tìm đến nhà Tống Diễm theo địa chỉ Phó Tranh đưa.
Mật mã cửa rất đơn giản là ngày chúng tôi chính thức yêu nhau.
Phòng khách vắng tanh, không một bóng người.
Tôi bước lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ.
Rèm cửa dày che kín ánh sáng. Không gian tối đen như nuốt trọn mọi âm thanh.
Một bóng người lặng lẽ ngồi bệt dưới sàn, tựa vào mép giường.
Tôi bước vào, ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ, thoang thoảng khắp phòng.
Chân vô tình đá phải một chai bia lăn lóc.
Tôi gọi khẽ:
“Tống Diễm…”
Không ai đáp lại.
Tôi tiến lại gần, kéo rèm lên một chút.
Ánh sáng tràn vào, rọi thẳng lên gương mặt người đàn ông.
Anh khẽ run mi, từ từ mở mắt.
Tôi quỳ nửa người xuống trước mặt anh, vội đưa tay lên sờ trán.
“Khó chịu à? Uống bao nhiêu rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh không nói. Đồng tử dần rõ nét, chăm chú nhìn tôi như đang xác nhận đó có thật là tôi không.
Men rượu làm anh dịu đi, không còn sắc sảo như mọi khi.
Dưới ánh nắng, mí mắt mỏng của anh hơi ửng đỏ.
Một lúc sau, anh quay mặt đi, né tránh bàn tay tôi.
“Không phải định đi rồi à? Quay lại làm gì?”
Tôi dịu giọng:
“Không đi nữa. Mua quà Tết cho anh đây.”
Tôi lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra bên trong là một chiếc vòng tay bạc mảnh, chính giữa là một viên đá đỏ hình viên kẹo.
Đáng lẽ, tôi định quay về rồi mới tặng.
“Xấu chết. Ai mà thích chứ…”
“…Đưa tay ra.”
Anh lặng im hai giây, rồi đỏ mặt, chìa tay trái ra.
Khi đeo vòng cho anh, tôi cảm nhận được vết sần sùi trên đầu ngón tay.
Tôi lật tay anh lại.
“γλυκόφιλος.”
Một dòng chữ Hy Lạp xăm mờ, xanh đen, da xung quanh còn đỏ.
Tôi đưa tay chạm nhẹ theo từng đường nét, sống mũi bỗng cay xè.
“Sao không xóa luôn đi?”
Anh cúi đầu, bóng mi phủ xuống mắt.
“Không liên quan đến em.”
Giọng anh trầm khàn, như lẫn chút nghẹn ngào, chút men rượu, chút ấm ức không tên.
“Tránh xa tôi ra… chúng ta chẳng còn thân thiết gì nữa.”
Như một con thú nhỏ bị ướt mưa, vừa cố tỏ ra hung dữ, vừa yếu đuối đến đáng thương.
Tôi không nghe lời. Cúi người, kéo sợi dây chuyền bạc quanh cổ anh.
Anh không chống cự, để mặc tôi.
Dưới cổ áo là một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn bạc ba mươi ba đồng năm nào.
Tám năm trôi qua, chiếc nhẫn rẻ tiền ấy đã xước xát khắp nơi.
Tôi chớp mắt rồi nước mắt bất ngờ trào ra.
“Khóc cái gì.”
Anh đưa tay lau nước mắt tôi. “Không được khóc.”
Tôi ôm chầm lấy anh, dụi hết nước mắt lên vai anh.
Cảm xúc dồn nén suốt bao năm cuối cùng vỡ òa.
“Tống Diễm… em thừa nhận… em vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia… em không quên được anh… em rất nhớ anh…”
Anh chậm rãi, run rẩy ôm tôi thật chặt.
Trái tim chạm vào trái tim, nhịp đập giao nhau.
Tôi khóc, anh cũng khóc theo.
Run rẩy, nức nở.
“Được, Hạ Đường, cái gì em cũng có thể muốn.”
“Anh có thể cho em tất cả.”
“Chỉ xin em… đừng để anh trắng tay. Ít nhất… em phải yêu anh…”
“Hạ Đường, đừng bỏ rơi anh nữa…”
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com