Trùm Trường Phát Điên Khi Biết Được Tôi Không Thích Anh Ấy!
37.
Lúc mở mắt ra lần nữa, kim đồng hồ đã chỉ sang hai giờ chiều hôm sau.
Tôi ngồi dậy, cả người như vừa trải qua một trận chiến.
Trên tủ đầu giường, mấy viên thuốc vương vãi bên cạnh nửa ly nước nguội lạnh và một chiếc thẻ ngân hàng nằm im lìm.
Đưa tay lên trán cơn sốt đã lui.
Ai là người đã chăm sóc tôi suốt đêm qua, không cần nói cũng rõ.
Tôi rúc mặt vào gối, thở dài đầy bất lực.
Nguyễn Thị Thu Hiền
Không hiểu bản thân bị gì nữa.
Tám năm sống nơi đất khách, từng bị cướp giật, từng nếm mùi bị kỳ thị, bao nhiêu vất vả cũng chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt.
Vậy mà, chỉ vì một cơn sốt mà lại yếu đuối đến thế.
Phải chăng, con người càng trưởng thành… thì lại càng dễ vỡ?
Chưa được bao lâu, có tiếng gõ cửa.
Nhân viên khách sạn mang đến một hộp giữ nhiệt. Mở ra là món hàu chiên giòn mà tôi đã nhắc đến hôm trước.
Sau đêm đó, tôi quay lại công ty.
Không còn gặp lại Tống Diễm.
Đêm giao thừa, tôi một mình hòa vào dòng người tấp nập tại quảng trường trung tâm.
Xung quanh là biển người chen chúc, ai cũng háo hức đón khoảnh khắc chuyển giao năm mới.
Tôi siết chặt sợi dây buộc bóng bay trong tay, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình làm kỷ niệm.
Tiếng đếm ngược bắt đầu vang lên. Tôi bị dòng người đẩy dồn vào trung tâm quảng trường, ngẩng đầu dõi theo con số đang chạy trên màn hình khổng lồ.
“Mười… chín… tám… ba, hai, một—”
Ngay khoảnh khắc ấy, bóng bay vuột khỏi tay tôi, lặng lẽ bay vút lên trời.
Giữa tiếng hò reo náo nhiệt, vô số quả bóng đầy màu sắc cùng nhau rợp bầu trời, như một rừng hoa lơ lửng, mang theo hàng ngàn điều ước đang thì thầm.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ rực rỡ: 【Hãy ôm lấy người bạn yêu thương nhất.】
Mọi người xung quanh lần lượt xoay người ôm chặt lấy nhau.
Bạn bè. Người thân. Người yêu. Những người đi cùng nhau từ đầu.
Tôi sững lại, bất giác chạm tay lên vành tai. Không ngờ chương trình lại có một tiết mục như thế.
Bất thình lình, một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi.
Chưa kịp phản ứng, cả cơ thể tôi đã ngã vào một vòng ôm ấm áp, quen thuộc.
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp chiếc cằm thon gầy và đường nét gương mặt đầy góc cạnh của người đàn ông ấy.
Lòng tôi run lên một nhịp. Rồi không nói lời nào, tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm lại anh.
Khi tiếng pháo hoa đã lắng, Tống Diễm đưa tôi ra khỏi đám đông, luôn chắn phía trước như muốn bảo vệ tôi khỏi cả thế giới.
Anh dẫn tôi lên tầng thượng một tòa cao ốc.
Trên sân thượng, có bàn ghế và ghế sofa đặt sẵn, trông như một góc riêng lặng lẽ giữa thành phố rực rỡ.
Từ đây nhìn xuống, quảng trường vẫn còn đông nghịt người.
Tống Diễm đứng cạnh lan can, mắt nhìn xuống như đang trầm ngâm điều gì.
Gió đêm thổi tung mái tóc anh, từng sợi bay lòa xòa trước trán.
Tôi bất giác lên tiếng, giọng lo lắng: “Tống Diễm, đừng đứng sát như vậy.”
Anh xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy tôi. Phía sau lưng là bóng tối mịt mùng như tấm màn sân khấu đang chờ câu thoại quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hạ Đường,” anh cất giọng trầm thấp, “vừa nãy, sao em lại ôm tôi?”
Từ nãy đến giờ anh im lặng, chỉ để dành một câu hỏi như vậy.
Tôi chớp mắt, chậm rãi đáp: “Là anh ôm tôi trước mà.”
“Thì cũng như nhau thôi.” Giọng anh bình thản, không chút gợn sóng.
Tôi im lặng.
Anh vẫn là anh, chẳng khác gì cả.
Tôi cắn môi dưới, chưa kịp nói gì thì anh đã lên tiếng lần nữa.
“Hạ Đường, em đã ôm tôi, chẳng lẽ không nên đền bù?”
Tôi ngơ ngác: “Đền bù cái gì chứ?”
“Ví dụ…” Anh bước lại gần, giọng như gió nhẹ lướt qua tai “Nói tôi nghe, lúc thả bóng bay, em đã ước điều gì.”
Tôi giật mình, lùi một bước, nhanh chóng lấy lại lý trí.
“Không được. Đó là điều ước bí mật.”
Rồi tôi chau mày hỏi lại: “Nhưng sao lại là em phải đền cho anh? Rõ ràng là chuyện hai người.”
Tống Diễm không đáp, chỉ khẽ bật cười.
Anh tiến thêm một bước, hương thơm dịu nhẹ từ người anh lẫn trong gió đêm khiến lòng tôi chùng xuống.
“Hạ Đường, em ôm tôi rồi… còn muốn chối à?”
…Chiếm tiện nghi?
Anh thực sự… không thích bị tôi ôm đến vậy sao?
Tôi tức tối lên tiếng:
“Rõ ràng là anh mà.” Tôi nhíu mày lại, “Hôm đó tôi sốt, anh còn...”
Nhưng đến miệng, lời nói lại bị tôi nuốt xuống.
Không gian lập tức trở nên im lặng, chỉ còn tiếng gió rì rào bên tai.
Tôi cúi đầu, cứng ngắc, chỉ muốn có cái lỗ để chui vào trốn.
Tống Diễm nheo mắt, chậm rãi hỏi:
“Vậy là hôm đó em không ngủ, biết tôi đã hôn em rồi à?”
Anh nói thẳng, mặt không hề đỏ, nhịp tim cũng chẳng rối loạn.
Tôi không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn vào mũi giày của mình.
Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôn lâu như thế… em có phải gỗ đá đâu…”
“Em nói gì cơ?”
Tôi đỏ cả tai: “Không có gì.”
“Hạ Đường, em muốn quay lại không.” Anh nói như một sự thật không thể chối cãi.
Tôi khẽ run, ngước mắt nhìn anh:
“Có… được không?”
Tống Diễm hơi nhướng mày, khoé môi cong lên một nụ cười nhạt:
“Phải xem em biểu hiện thế nào.”
Anh đứng đối diện tôi,
Trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên những tia sáng vụn vỡ, mái tóc rũ xuống, mang theo vẻ hờ hững nhưng quen thuộc.
Y như năm đó.
Trong tiếng gió vần vũ, tôi nghe rõ nhịp tim mình đang đập rộn ràng.
“Vậy em sẽ cố gắng.”
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com