Tôi dọn ra khỏi nhà chỉ mang theo một chút hành lý.
Tìm được một công việc bao ăn bao ở đủ để sống, đủ để không phải quay lại nơi đó nữa.
Tống Diễm đã hơn nửa tháng không liên lạc với tôi.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn thấy bóng dáng cậu trong story của Phó Tranh — sân golf trải dài dưới ánh nắng, bar sang chảnh chớp nháy đèn màu, du thuyền lộng lẫy trôi giữa hoàng hôn…
Cuộc sống của Tống Diễm, hào nhoáng đến mức như bước ra từ một thế giới khác.
Là kiểu đời mà dù tôi có gắng đến mấy, cũng chẳng bao giờ chạm tới được.
[Hạ Đường, có phải tôi không tìm cậu, thì cậu cũng chẳng bao giờ tìm tôi?]
Tin nhắn ấy đến khi tôi đang đứng trước phòng thi IELTS, tay ôm tập đề, lòng nặng trĩu.
Nguyễn Thị Thu Hiền
Rõ ràng, lần nào giận dỗi tôi cũng là người chủ động xuống nước.
Chỉ cần cậu ấy thấy tủi thân một chút, liền biến mình thành nạn nhân, xoay trắng thành đen không chớp mắt.
Thi xong, tôi lững thững bước ra khỏi phòng.
Ngay trước cổng trường, một chiếc SUV đen bóng đã đậu sẵn từ bao giờ.
Tống Diễm đứng đó, tựa người vào cửa xe.
Cậu mặc áo thun đen, tay cầm điếu thuốc chưa châm, ánh mắt lạnh lùng và quen thuộc, như thể chưa từng có gì xảy ra giữa chúng tôi.
Tôi cúi nhìn điện thoại — story định vị tôi vừa đăng chưa đầy nửa tiếng.
Cậu ấy đã đến rồi.
Một tay đút túi, tay kia kẹp điếu thuốc, ánh mắt thản nhiên nhìn tôi từng bước tiến lại gần.
Ngay giây sau đó, một nụ hôn nóng rực mang theo tâm trạng phức tạp hạ xuống cổ tôi.
Nửa người tôi gần như tê dại, tai ù lên, tim đập loạn nhịp.
Một cảm giác rất khác lạ không dễ gọi tên.
“Tống Diễm…” Tôi thở dốc: “…nhột quá…”
Cậu cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.
Cửa xe lại đóng lại.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu trên cổ đã có một dấu đỏ rõ ràng.
Tống Diễm quay về ghế lái, ánh mắt liếc qua gương, nhướng mày trêu chọc:
“Có đi có lại thôi.”
…
Và thế là, chúng tôi làm hòa.
Cậu đưa tôi về nhà, còn tôi thì im lặng không nhắc gì đến chuyện đã dọn đi từ trước.
Xe dừng lại trước cổng khu chung cư.
Đợi xe đi xa, tôi mới chậm rãi quay người, bước về hướng hoàn toàn ngược lại.
**
Hôm sau, Tống Diễm đưa tôi đến công viên giải trí.
Trong một cửa hàng chủ đề, tôi bị cậu ép mặc một bộ đồ lông xù mềm mại trên đầu đội tai thỏ, bên vai đeo túi gấu, hai tay ôm hai con sóc bông to tướng.
Tôi lườm cậu muốn cháy mắt, nhưng Tống Diễm thì cứ hớn hở chụp ảnh liên tục như thể đang có bảo vật trước mặt.