Cả dãy núi phủ đầy tuyết trắng, trời đất như chỉ còn duy nhất một gam màu bạc lạnh lẽo.
Tôi đứng giữa khung cảnh trắng xóa ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm, như thể bản thân vừa bước vào một thế giới khác – tĩnh mịch, và trong trẻo đến nao lòng.
Tống Diễm đi tới, nhẹ nhàng đặt chiếc bịt tai lên đầu tôi.
“Ngốc, không biết lạnh à?” Giọng cậu ấy trầm khàn, mang theo hơi thở lành lạnh.
Rồi cậu kéo tôi vào lòng.
Tống Diễm bảo, năm nào cậu cũng đến đây ngắm tuyết, nhưng năm nay nhất định phải có tôi đi cùng.
Và thế là, chúng tôi cùng nhau đáp máy bay, vượt qua hàng ngàn cây số, vượt qua cả một mùa không trọn vẹn… để rồi tôi được thấy trận tuyết đầu tiên trong đời.
Chúng tôi ở tại một khách sạn nằm giữa lưng chừng núi.
Có lẽ do thay đổi khí hậu, buổi chiều tôi bắt đầu sốt nhẹ. Không nghiêm trọng.
Tống Diễm pha thuốc cho tôi, nhưng bị tôi đuổi ra ngoài với giọng điệu cứng đầu. Cậu đành lùi bước, dù vẻ mặt vẫn còn lo lắng.
Tôi ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, hoàng hôn đã nhuộm vàng cửa sổ.
Tôi đo lại nhiệt độ cơn sốt đã hạ.
Bước tới bên cửa kính, tôi lặng lẽ ngắm nhìn những rặng núi phía xa, những đường nét chập chờn, mờ ảo như tranh thủy mặc.
Tuyết nối tiếp bầu trời, ánh hoàng hôn ôm lấy sườn núi trong màn sương tím sẫm đẹp đến mức khiến lòng người lặng đi.
Tôi ngồi bên mép giường, không biết đã trôi qua bao lâu.
Gõ gõ.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Tôi đứng dậy ra mở và bắt gặp Tống Diễm đứng trước cửa.
“Tôi mua cho cậu món hàu chiên, mới hâm lại rồi.” Cậu giơ chiếc hộp nhựa màu vàng lên, giọng khàn và khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi khựng lại.
Hàu chiên?
Ánh mắt tôi rơi xuống chiếc hộp trong tay cậu đúng là món ăn tôi lỡ miệng nhắc đến lúc sốt mê man. Nhưng nơi hẻo lánh thế này, làm gì có ai bán?
Nhìn kĩ lại Tống Diễm chỉ mặc một chiếc hoodie đen mỏng, trong khi khí trời ngoài kia lạnh cắt da.
Đôi mắt và sống mũi cậu ửng đỏ vì gió tuyết, mái tóc nửa khô nửa ướt xòa nhẹ trên trán.
Tôi cau mày: “Cậu đi đâu mua vậy?”
Nguyễn Thị Thu Hiền
“Dưới chân núi có một quán nhỏ.”
Tôi nhíu mày: “Hướng dẫn viên nói chiều nay không có xe mà.”
“Tôi đi bộ.” Cậu nói, như thể việc đó chỉ đơn giản như ra ngoài mua bánh mì.
Tôi thở dài, giọng lạnh tanh: “Tớ đã hết sốt rồi. Không cần làm quá vậy đâu, Tống Diễm. Tớ không thèm ăn đến mức ấy.”
Lời nói của tôi thẳng thừng và lạnh nhạt.
Tống Diễm cụp mắt, đôi mi khẽ run. Hơi lạnh còn chưa tan hết trên người cậu.
“Lần đầu đưa cậu đi chơi, lại để cậu bị bệnh. Tôi thấy áy náy, thì sai sao?”
Cậu nói như thể lẽ đương nhiên, ngang ngược và cố chấp đúng kiểu của Tống Diễm.
Tôi im lặng hai giây, rồi vươn tay nhận lấy hộp đồ ăn từ cậu.
“Đường Đường, cậu thật sự chẳng có chút lương tâm nào.” Cậu ấy nhéo nhẹ má tôi, tay lạnh buốt khiến tôi rùng mình một cái… nhưng không tránh đi.
Tống Diễm bật cười, nụ cười nghiêng nghiêng quen thuộc.
Tôi kiễng chân, áp túi sưởi trong tay lên cổ cậu.
Gương mặt không cảm xúc: “Lạnh c.h.ế.t cậu luôn đi.”
Cậu bật cười lớn hơn, ánh mắt cong lên, cúi người xuống, tới sát mặt tôi.