Lại một lần nữa, tôi bị Giang Chỉ thôi miên bảo quên chuyện hôm nay cậu ta biến thành người.
Sau một giấc ngủ, Giang Chỉ đã không còn bóng dáng, nhưng chuyện cậu ta biến người lại khắc sâu trong đầu tôi hơn bao giờ hết.
Tôi bắt đầu trầm ngâm. Những chuyện trước kia thật sự là do Giang Chỉ chỉ đạo sao? Cậu ta hình như... cũng hơi ngốc.
Cuối tuần, tôi đến chỗ hẹn mà Tạ An đã nói trước.
Tạ An đến từ sớm, nhẹ nhàng kéo ghế giúp tôi, còn gọi đúng loại đồ uống tôi hay uống. Từng cử chỉ đều toát lên khí chất chẳng giống học sinh bình thường.
Tôi từng nghe đồn, thân thế của Tạ An không đơn giản, thậm chí có phần phức tạp. Chỉ biết là ai cũng nói nhà cậu ấy rất giàu.
Tôi mở lời:
"Cậu nói cậu biết điểm yếu của Giang Chỉ?"
"Ừm."
Tạ An đẩy ly nước về phía tôi, cụp mắt xuống:
"Cậu ta không phải người."
Tôi: Cái đó tôi biết rồi, giời ạ, cứ tưởng thông tin gì giật gân lắm cơ.
Tôi vẫn cố giữ vẻ mặt ngạc nhiên:
"Vậy... cậu ta là gì?"
"Là rác rưởi."
Tôi sững người.
"Chọc cậu thôi."
Tôi: Cái trò đùa này chả vui chút nào.
Quất Tử
Tạ An cong mắt cười:
"Tôi chỉ đơn thuần muốn hẹn cậu ra ngoài một lần."
"Bởi vì..."
Ngay lúc đó, cửa phòng bị cái gì đó cào cào từ bên ngoài.
Tiếng người gầm gừ:
"Chết tiệt, con mèo khốn kiếp!"
Tạ An nhíu mày, bỏ lại câu "Chờ tôi chút" rồi rời đi.
Rất lâu sau cậu ấy vẫn chưa quay lại. Tôi bắt đầu thấy kỳ lạ, nên rón rén bước ra ngoài.
Bên ngoài tối om, phải nói là cả tòa nhà mất điện.
Tôi cẩn thận đi từng bước thì đằng sau vang lên tiếng giày đạp trên nền sàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi không nhìn rõ người phía sau, chỉ thấy có ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt mình.
Tôi bắt đầu hoảng, sau lưng truyền đến tiếng xì xào:
"Không phải đứa cần tìm."
Tôi nghiêng đầu nhìn qua gạch men trên tường, thấp thoáng thấy bóng những người mặc đồ rất lạ.
Họ bỏ đi rồi, trong đầu tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Những chuyện xảy ra hôm nay toàn bất thường.
Tiếng bước chân sau lưng lại vang lên. Họ quay lại.
Tôi hoảng đến mức tim đập loạn, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Một loạt hình ảnh như bọn buôn người, kẻ biến thái, tên sát nhân với cưa máy... lướt qua đầu tôi.
Do tưởng tượng quá đà, chân tôi mềm nhũn.
Tôi muốn khóc, năm nay tôi thật sự quá xui xẻo.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tôi quýnh lên. Cửa chính của cả tòa nhà lại bị khóa chặt.
Đúng lúc tôi rẽ qua một góc hành lang, bất ngờ bị ai đó kéo vào một căn phòng.