Trọng Sinh Về Ngày Tuổi Còn Đôi Mươi

Chương 3



Không khí như đông cứng lại trong khoảnh khắc ấy.

 

Nụ cười trên gương mặt Thẩm Ngôn cứng đờ, anh nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, như thể vừa nghe thấy điều gì đó hoang đường.

 

“…Em nói gì cơ?”

 

Giọng anh khô khốc, khàn đặc.

 

“Tôi nói, chia tay.”

 

Tôi lặp lại một lần nữa, rõ ràng và dứt khoát.

 

Một lúc lâu sau, anh bỗng cười, nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.

 

“A Tích, đừng đùa nữa. Trò đùa này chẳng vui chút nào. Có phải hôm qua anh lỡ làm gì khiến em không vui? Em cứ nói đi, anh sửa, được không?”

 

Anh hạ giọng, gần như van nài mà nhìn tôi.

 

Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Anh là người kiêu ngạo, tự phụ, chưa bao giờ cúi đầu trước ai. Tôi cũng chưa từng thấy anh hèn mọn đến thế.

 

Nếu là kiếp trước, có lẽ tôi sẽ mềm lòng.

 

Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy chua chát.

 

“Tôi không đùa.”

 

Tôi bình tĩnh nói, “Thẩm Ngôn, tôi mệt rồi. Chúng ta không hợp.”

 

“Không hợp?!”

 

Anh như bị câu đó đ.â.m thẳng vào tim, lập tức lao lên một bước, siết chặt cổ tay tôi đến mức đau điếng.

 

“Lâm Tích, em nói với anh là không hợp? Mười năm rồi! Từ lúc mặc quần yếm đã ở bên nhau, giờ em bảo không hợp?”

 

Mắt anh đỏ ngầu, tràn đầy đau đớn, phẫn nộ và hoang mang.

 

“Rốt cuộc là vì sao? Em phải cho anh một lý do chứ!”

 

Anh gào lên.

 

Lý do?

 

Tôi có thể nói cho anh biết rằng chỉ vài tiếng nữa, anh sẽ cầm tấm ảnh đã bị em gái tôi sửa đổi, chỉ vào mặt tôi mà mắng là không biết liêm sỉ?

 

Tôi có thể nói rằng anh sẽ tin vào lời nói dối của cô ta, sau đó cưới cô ta như một cách để trả thù tôi, khiến ba người chúng ta cùng bị dày vò cả đời?

 

Tôi có thể nói rằng tôi từng c.h.ế.t một lần, là bị hai người các người cùng nhau “giết chết” không?

 

Tôi không thể nói ra.

 

Dù có nói, anh cũng không tin.

 

Anh sẽ chỉ nghĩ tôi điên rồi.

 

Và sự im lặng của tôi, trong mắt anh, chính là ngầm thừa nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Là… là vì người đó sao?”

 

Giọng anh bỗng thấp xuống, run rẩy.

 

“Ai cơ?”

 

Tôi nhất thời không phản ứng kịp.

 

“Lục Trạch, chủ tịch hội sinh viên.”

 

Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt sắc như dao.

 

“Anh sớm thấy hắn không bình thường rồi. Lúc nào cũng tìm cớ để tiếp cận em. Có phải hắn đã nói gì với em không?”

 

Tôi khựng lại.

 

Lục Trạch?

 

Tôi chợt nhớ ra. Kiếp trước, trong bức ảnh Lâm Vãn đưa cho Thẩm Ngôn, người đàn ông “thân mật” với tôi chính là Lục Trạch.

 

Thì ra… kịch bản của họ đã được viết sẵn từ lâu rồi.

 

Dù hôm nay tôi có đến căn nhà gỗ hay không, chỉ cần Lâm Vãn đưa ra tấm ảnh đó, Thẩm Ngôn nhất định sẽ tin là Lục Trạch.

 

Còn tôi, có trăm miệng cũng chẳng thể thanh minh.

 

Một ván cờ chết.

 

Nhìn vào đôi mắt cuồng loạn vì ghen tuông và chiếm hữu của anh, tôi bỗng thấy mệt mỏi vô cùng.

 

Tôi từ bỏ việc giải thích.

 

“Tùy anh nghĩ sao cũng được.”

 

Tôi lạnh nhạt nói, giật mạnh tay khỏi tay anh.

 

“Tóm lại, chúng ta kết thúc ở đây.”

 

Nói xong, tôi không nhìn anh thêm lần nào nữa, quay lưng rời đi.

 

“Lâm Tích!”

 

Thẩm Ngôn gào lên sau lưng tôi, tiếng hét mang theo tuyệt vọng.

 

“Hôm nay em mà dám bước đi… thì thật sự hết rồi đấy!”

 

Bước chân tôi khựng lại một chút, nhưng vẫn không ngoảnh đầu.

 

Tôi ra đến đường, gọi một chiếc taxi, không do dự bước lên xe.

 

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Thẩm Ngôn vẫn đứng đó — như một pho tượng bị cả thế giới ruồng bỏ.

 

Tôi chậm rãi thu ánh mắt về.

 

Thẩm Ngôn, lần này… là tôi nói lời tạm biệt trước.