Thành phố lãng mạn này, đối với tôi mà nói… chỉ là một nơi trú ẩn giúp tôi tạm thời quên đi quá khứ.
Tôi dồn hết toàn bộ tinh thần vào chương trình giao lưu.
Mỗi ngày, tôi chạy qua chạy lại giữa Louvre, bảo tàng Orsay và trung tâm Pompidou như một miếng bọt biển khô khốc, tham lam hút lấy từng chút tinh hoa nghệ thuật.
Phong cách vẽ của tôi bắt đầu thay đổi.
Không còn nặng nề u ám như trước, mà dần dần thêm vào chút sáng sủa và ấm áp.
Tôi bắt đầu vẽ phong cảnh, vẽ quán cà phê nơi góc phố, vẽ những đôi tình nhân bên bờ sông Seine.
Tôi học cách dùng đôi mắt để cảm nhận vẻ đẹp của thế giới này.
Tôi không còn sống trong cái bóng của quá khứ, cũng không sống vì bất kỳ ai nữa.
Tôi sống… vì chính mình.
Thời gian, chính là liều thuốc chữa lành tốt nhất.
Hai năm sau, chương trình giao lưu kết thúc.
Nhờ loạt tranh mang tên “Tái sinh”, tôi tổ chức một buổi triển lãm cá nhân nhỏ ở Paris.
Triển lãm tuy không lớn, nhưng khách đến rất đông.
Trong đó có một người đàn ông tóc bạc, mắt xanh, đứng trước tranh của tôi rất lâu.
Anh tên Louis, là một nhà phê bình nghệ thuật có chút tiếng tăm.
Anh đọc hiểu tranh của tôi… cũng hiểu được câu chuyện ẩn sau đó.
Sau triển lãm, anh mời tôi uống cà phê.
Chúng tôi nói rất nhiều — từ nghệ thuật, đến cuộc sống, rồi lại tới triết học.
Anh là một người hài hước, cũng rất sâu sắc.
Bên anh, tôi thấy thật nhẹ nhõm và vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúng tôi bắt đầu hẹn hò.
Anh dẫn tôi đi xem opera, nghe hòa nhạc, dạo khắp các khu chợ trời lớn nhỏ ở Paris.
Anh dạy tôi nói tiếng Pháp, dẫn tôi nếm thử những món ăn truyền thống nhất nơi đây.
Anh như ánh mặt trời dịu dàng, sưởi ấm trái tim tôi — trái tim đã lâu lạnh giá.
Dưới sự theo đuổi chân thành và nồng nhiệt của anh, tôi gật đầu đồng ý.
Chúng tôi ở bên nhau.
Tôi cứ nghĩ, cuộc sống của mình cuối cùng cũng mở sang một chương mới.
Cho đến một ngày, tôi nhận được cuộc gọi quốc tế.
Bên kia đầu dây là giọng phụ nữ xa lạ, mang theo tiếng nức nở.
“Xin hỏi, cô là cô Lâm Tích phải không ạ?”
“Tôi là đây. Cô là ai?”
“Tôi là… trợ lý riêng của anh Thẩm Ngôn.”
Thẩm Ngôn?
Chỉ mới nghe đến cái tên ấy, tim tôi vẫn không tự chủ mà khựng lại một nhịp.
“Anh ấy làm sao rồi?”
Tôi vô thức hỏi.
“Anh Thẩm… anh ấy gặp tai nạn xe nghiêm trọng,”
Giọng cô ta nghẹn ngào, “bị thương rất nặng, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
“Trước khi hôn mê, trong miệng anh ấy… vẫn luôn gọi tên cô.”
“Bác sĩ nói… có thể anh ấy… không qua khỏi.”
“Cô Lâm, tôi cầu xin cô… hãy về gặp anh ấy một lần. Anh ấy thật sự rất muốn gặp cô…”
Tôi cầm điện thoại đứng giữa phố Paris, nhìn dòng người tấp nập qua lại, chỉ thấy trời đất quay cuồng.