Trọng Sinh Về Năm 16 Tuổi Chỉ Muốn Ôm Đùi Tiểu Mỹ Nhân

Chương 57



Hoắc Giác lấy bình tĩnh mất nửa canh giờ.

Khương Lê dậy khỏi giường, mặt đỏ bừng. Nghĩ đến việc là tân nương mà ngày đầu tiên ngủ đến tận khi mặt trời lên cao, chỉ ở những gia đình quyền quý mà ngay cả nhà bình dân cũng sẽ chê .

Tuy Hoắc Giác còn cha , chỉ một tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ cũng là bậc trưởng bối, tất nhiên thỉnh an sớm mới .

Khương Lê nghĩ , định đưa tay vén màn giường, nào ngờ tay chạm đến rèm thì Hoắc Giác kéo lòng.

Lưng nàng áp sát n.g.ự.c , Khương Lê cúi đầu xuống, đẩy nhẹ cánh tay đang ôm eo , ngập ngừng : “Phải đến Tây viện thỉnh an Vệ tỷ tỷ thôi, muộn lắm .”

Hoắc Giác gác cằm lên vai nhỏ của nàng, nhẹ nhàng ngửi mùi hương từ mái tóc nàng, : “A tỷ , bảo chúng đừng đến tìm tỷ giờ Ngọ, còn cần quá để ý đến những nghi thức phiền phức, trong nhà, thấy thế nào thoải mái thì cứ như thế.”

Khương Lê thì gì nữa, để mặc cho ôm, khi ngửi mùi tóc nàng, còn cảm thấy nhột vì chóp mũi cọ vành tai.

Cứ thế ôm yên lặng một lúc lâu, Hoắc Giác bỗng nhẹ giọng hỏi bên tai nàng: “A Lê, quá khứ của ?”

Khương Lê khựng một chút, lắc đầu.

Mấy tháng qua, dù là Hoắc Giác, Vệ Xuân, Đồng ma ma, tất cả đều giấu giếm gì mặt Khương Lê, thậm chí Vệ Xuân còn hề đề phòng khi kể về những chuyện thời thơ ấu của nàng và Hoắc Giác.

Tuy Khương Lê ngây thơ nhưng hề ngốc nghếch.



Từ những lời của Vệ Xuân, thể đoán gia tộc của họ chắc hẳn hiển hách.

Còn về việc tại một gia tộc hiển hách như bốc một đêm, và tại Hoắc Giác và Vệ Xuân rõ ràng là tỷ ruột cùng cha cùng , nhưng một mang họ Vệ, một mang họ Hoắc, hơn nữa Vệ tỷ tỷ chỉ xưng họ Ngụy ở bên ngoài, Khương Lê đoán, đó chắc chắn là một quá khứ mà cả hai đều nhớ .

“Nếu những chuyện quá khứ đó khiến đau khổ, thì đừng nhắc đến nữa.” Khương Lê nghiêng đầu, nở nụ : “Dù , quá khứ của , vẫn sẽ với , cũng sẽ với Vệ tỷ tỷ và Đồng ma ma.”

Hoắc Giác trải qua một kiếp, hơn nữa, trong kiếp còn báo thù xong, giờ nhắc đến chuyện diệt môn của hai họ Hoắc, Vệ, thể bình tĩnh như nước.

Nếu Khương Lê nhớ quá khứ, cũng sẽ nhắc.

Sau khi hai dùng điểm tâm xong, Khương Lê búi tóc kiểu phu nhân, đeo bộ đồ trang sức ngọc xanh mà Vệ Xuân tặng đây, cùng Hoắc Giác đến Tây viện.

Hôm qua Vệ Xuân thể lộ mặt cũng thể đích lo liệu hôn lễ của Hoắc Giác, cho nên sáng sớm dậy chuẩn phong bao mừng cho đôi tân nhân.

Đây là quy tắc của Vệ gia khi tân nương nhà, trưởng bối lời chúc phong bao đỏ, còn bỏ một ít vàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Xuân chuẩn xong phong bao cho hai , mới đến Phật đường ở góc Tây viện.

Phật đường cải tạo từ một gian phòng bên, thường ngày thuộc hạ ám vệ tín của Tiết Vô Vấn canh giữ.

Vệ Xuân Phật đường, khi rửa tay thì lấy ba nén hương thắp lên, quỳ xuống đệm hương bồ bàn gỗ tử đàn, ngước mắt bài vị gỗ trầm bàn, mỉm .

“Ông bà nội, ông bà ngoại và cha , hôm qua A Giác thành hôn, cưới một cô nương bụng hiền lành. Mạng của A Giác chính là do cứu, nếu còn sống, chắc chắn sẽ thích .”



“Qua một thời gian nữa, A Giác sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân ở Kinh thành, học thức của chỉ là rõ nhất, tin rằng sẽ thất vọng trong kỳ thi mùa xuân.”

“Mọi yên tâm, dù thế nào con cũng sẽ để cho A Giác sống đường hoàng, theo thời gian, chắc chắn sẽ khôi phục vinh quang năm xưa của hai họ Hoắc Vệ.”

Vệ Xuân lẩm bẩm lâu, xong mới cung kính cúi dập đầu lạy, dậy cắm hương lư hương.

Khi Vệ Xuân đang thắp hương trong Phật đường, Đồng ma ma ôm một chiếc áo choàng màu tím khói đang đợi ở hành lang.

Vệ Xuân , bà bèn tiến lên khoác áo cho nàng , :

“Tiểu công tử và A Lê đều đến , đang đợi tiểu thư trong phòng đấy.”

***

Khương Lê và Hoắc Giác đến một lúc, Vệ Xuân tới Phật đường nên ngay ngắn trong phòng đợi, một chén mới thấy Vệ Xuân và Đồng ma ma cùng trở về.

Hôm nay sắc mặt Vệ Xuân tinh thần hơn ngày thường, ngay cả đôi môi vốn nhạt hơn khác cũng hồng hào hơn một chút.

Vệ Xuân phòng bèn xuống ghế bành ở đầu, nhận nóng hai dâng lên, : “Sao đến sớm thế? Không giờ Ngọ mới đến ?”

Lúc là khắc thứ hai giờ Tị , thực sự sớm.

Khương Lê Vệ Xuân đang quan tâm nàng, bèn : “Dù cũng ngủ nữa, chi bằng đến sớm tìm Vệ tỷ tỷ, hai tháng gặp tỷ và ma ma .”

Vệ Xuân nhấc nắp , nhấp một ngụm, trêu chọc: “Sao A Lê còn gọi là Vệ tỷ tỷ?”

Mặt Khương Lê đỏ lên, sửa lời, gọi một tiếng “A tỷ” giống như Hoắc Giác.

Vệ Xuân đáp một tiếng, đưa phong bao đỏ qua, : “Ta sớm sinh quý tử , còn nhỏ tuổi, chuyện con nối dõi để vài năm nữa cũng muộn. A tỷ chúc A Lê và A Giác của chúng bạc đầu giai lão, trăm năm hạnh phúc.”