Trọng Sinh Về Năm 16 Tuổi Chỉ Muốn Ôm Đùi Tiểu Mỹ Nhân

Chương 49



Kỳ thi Hương gồm ba đợt, mỗi đợt kéo dài ba ngày, diễn ngày mùng tám, mười một và mười bốn. Đến ngày mười lăm tháng tám thì kết thúc, đợi đến khi Hoắc Giác trở về thành Đồng An là ngày mười sáu tháng tám.

Trong những ngày Hoắc Giác thi Hương, Khương Lê cũng nhàn rỗi, ngoan ngoãn ở nhà thêu áo cưới. tay nghề thêu của nàng thật sự , từ tháng sáu đến tháng tám tốn bao nhiêu vải mà vẫn thêu hình dạng gì cho hồn.

Trong một Dương Huệ Nương kiểm tra đột xuất, thấy những bông hoa Tịnh Đế méo mó, thậm chí hình dạng hoa đó, nghẹn đến suýt thì thở nổi.

Khương Lê ấp úng : “Mẹ, Hoắc Giác Đồng ma ma tay nghề thêu giỏi, nếu con thêu , thể đến Như Ý viên học với ma ma.”

Dương Huệ Nương chỉ tiếc rèn sắt thành thép : “Có cô nương nào như con , ngay cả thêu áo cưới cũng học.”

Miệng thì than phiền là , nhưng bà vẫn cho Khương Lê đến Như Ý viên.

Đến Như Ý viên, Khương Lê mới Hoắc Giác chuẩn sẵn áo cưới cho nàng, từ khăn che mặt, khăn choàng vai, áo khoác, váy dài, hồng bào đến váy quái, giày thêu, tất cả đều đầy đủ.

Bộ áo cưới là từ lụa Hàng Châu hảo hạng, may cắt vặn, đường kim mũi chỉ kỹ lưỡng, những hoa văn, chữ song hỷ, uyên ương thêu như tranh vẽ.

Khương Lê thích bộ áo cưới chỉnh , nhưng vẫn do dự : “Mẹ áo cưới tự , nếu sẽ may mắn.”

Vệ Xuân lấy một tấm khăn choàng từ bộ áo cưới, để lộ hoa văn bên trong, : “Những hoa văn mới chỉ đánh dấu sơ bộ, vẫn cần tốn công sức thêu thêm, như cũng coi như tự tay .”

Còn… còn thể ?

Khương Lê khó khăn dời mắt khỏi bộ áo cưới, suy nghĩ một lúc lắc đầu : “Vẫn là tự thêu thì hơn, bỏ càng nhiều công sức áo cưới, nhân duyên giữa và Hoắc Giác sẽ càng sâu đậm.”

Đây cũng là phong tục đặc biệt của thành Đồng An.

Mỗi đường kim mũi chỉ trong áo cưới đều là duyên phận giữa con gái và phu quân tương lai, kim chỉ càng dày càng nhiều, duyên phận càng sâu, tình cảm phu thê cũng sẽ càng .

Nghe , Vệ Xuân Đồng ma ma , gì thêm.

Nàng hiểu nỡ để ngón tay và đôi mắt của Khương Lê khổ sở, ngay cả áo cưới cũng nỡ để Khương Lê tự .

đồng thời, nàng cũng hiểu sự coi trọng và mong đợi của Khương Lê với bộ áo cưới , mỗi mũi kim chỉ trong đó đều là sự mong ước của thiếu nữ về duyên phận.

Theo Vệ Xuân, ý nguyện của Khương Lê quan trọng hơn sự thương tiếc của Hoắc Giác.

Vì ngày hôm đó, sự chỉ dẫn của Đồng ma ma, Khương Lê miễn cưỡng thêu một đôi hoa sen Tịnh Đế và uyên ương thể .

Khi Hoắc Giác từ phủ nha về, Khương Lê xong áo khoác và váy dài, hồng bào.

Sau khi Hoắc Giác cửa, Đồng ma ma đón lấy hành lý trong tay , tươi : “Tiểu công tử bận rộn thi cử, A Lê cũng rảnh, ngày nào cũng ở đây thêu áo cưới, giờ chỉ còn thiếu váy quái và áo lót.”

Nghe lời Đồng ma ma, Hoắc Giác nhíu mày, : “Áo cưới chuẩn cho , thích ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đồng ma ma lắc đầu: “Công tử ý , Khương Lê thích ? Chỉ là nàng tự tay khâu từng mũi kim chỉ một chiếc áo cưới cho , để cầu một duyên phận trường tồn mãi mãi, gắn bó suốt đời.”

Trường tồn mãi mãi, gắn bó suốt đời.

Hoắc Giác im lặng rũ mắt, chỉ qua vài câu đó, thể tưởng tượng dáng vẻ ngây thơ mà nghiêm túc của Khương Lê khi tự thêu áo cưới.

Hắn cong khóe môi, với Đồng ma ma: “Cứ theo ý .”

Đồng ma ma ngoài trời sắp tối, thấp giọng sai hầu chuẩn nước tắm cho Hoắc Giác, sai đến bếp chuẩn đồ ăn, mới tiếp với Hoắc Giác: “Đêm nay A Lê định đến bên thành hào thả đèn trời, nếu công tử mệt, thể đến bên thành hào góp vui, A Lê mất hai ngày cho một chiếc đèn cá chép, nếu đến tìm nàng , chắc chắn nàng sẽ vui.”



***

Ngày mười lăm tháng tám là Tết Trung thu, khắp ngõ ngách thành Đồng An đều treo đầy đèn hoa đăng.

Đến ngày hôm , đèn hoa đăng vẫn gỡ xuống. Dân thành tự phát tổ chức hoạt động thả đèn trời ở thành hào, để cầu phúc cho các sĩ tử thi trở về.

Hoạt động như Khương Lê đương nhiên .

Nàng xong một chiếc đèn cá chép từ hai ngày , dùng tre , vải bông và giấy buộc chặt, nhờ Vệ Xuân giúp vẽ cá chép.

Phải rằng, tài vẽ tranh của Vệ Xuân ngoài dự đoán, chiếc đèn cá chép Khương Lê chỉ to mà còn đặc biệt tinh xảo đẽ.

Sau bữa tối, nàng ôm chiếc đèn cá chép từ cửa hông, Trương Oanh Oanh và Lưu Yên thấy nhịn .

Trương Oanh Oanh thẳng thắn : “Khương Lê, đèn của cô to quá, đèn cá chép của khác nhiều lắm cũng chỉ dài bằng cánh tay, của cô bằng nửa cô .”

Khương Lê dịch đèn cá chép xuống thấp, lộ khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, khẳng định : “Hoắc Giác giỏi như , tất nhiên đèn cá chép cho cũng hơn, nhất lát nữa thể đầu ở thành hào.”

Lưu Yên đồng ý: “Ta cha , thi Hương chắc chắn Hoắc công tử sẽ đầu, đèn cá chép cho tất nhiên hoành tráng, đèn của A Lê .”

Ba về phía thành hào, Trương Oanh Oanh và Lưu Yên cũng mang theo đèn trời, là hai chiếc đèn hoa sen nhỏ xinh chuyên để cầu duyên.

Khi ba đến, hai bờ thành hào khá đông .

Đêm nay gió to, Khương Lê xổm xuống đất thắp đèn, nhưng thế nào cũng thắp . Thật là vì miệng cá chép nàng quá to, thắp xong, gió thổi một cái là ngọn nến bên trong tắt ngấm.

Thấy đèn hoa sen của Lưu Yên và Trương Oanh Oanh đều sáng lên, nàng đang cuống quýt, bỗng nhiên mắt tối sầm, trong tầm xuất hiện đôi ủng đen thêu hoa văn trúc xanh.

“A Lê.”



Khương Lê ngước mặt lên, đối diện với khuôn mặt ngược sáng của Hoắc Giác, cả ngẩn .