Mùa đông năm ấy, tuyết rơi trắng trời. Phó Túc vừa từ cung trở về, chưa kịp cởi quan bào đã vội xông vào phòng ta.
Thậm chí, cửa còn chưa khép.
Gió lạnh ùa vào, khiến thân ta run rẩy.
Song, so với một câu nói của hắn, thì gió kia chẳng thấm vào đâu.
“Quý phi khó sinh, ngự y trong cung bó tay. Chân lang chung y thuật cao minh, có thể xoay chuyển càn khôn.”
So với cơn đau xác thịt, thì nỗi đau trong lòng còn dữ dội gấp bội.
Ta siết chặt tấm chăn, cụp mi mắt, giọng khản đặc:
“Quý phi sinh nở, thì có liên quan gì đến chàng?”
Phó Túc cao giọng, như thể ta là kẻ không phân phải trái:
“Giờ là lúc tính mạng con người ngàn cân treo sợi tóc, nàng còn muốn giận dỗi sao?”
Tính mạng con người…
Ta bệnh đến mức dầu đèn leo lắt, sinh tử chỉ cách một hơi thở, còn Quý phi chẳng qua là sắp lâm bồn. Ấy vậy mà, để cứu nàng ta, lang trung của ta liền bị mang đi.
Tính mạng cần cứu, chỉ có Quý phi; còn mạng sống của ta, lại bị gán cho hai chữ “giận dỗi” đầy mỉa mai.
Ta nhìn Phó Túc, nước mắt từng giọt, từng giọt lặng lẽ rơi xuống.
Tưởng rằng trái tim đã chết, hóa ra vẫn còn biết đau.
Hắn mấp máy môi, đưa tay như muốn an ủi, nhưng chưa kịp chạm vào đã khựng lại, rồi khẽ thu về.
Giọng nói khàn đục, như một lời khuyên bảo:
“Chiêu Chiêu, nàng xưa nay vẫn là người hiểu chuyện.”
Phải rồi…
Ta vốn dĩ là người hiểu chuyện, cho nên mọi thứ tốt đẹp đều phải dâng hết cho Quý phi kia.
Từ trâm ngọc, nhân sâm, đến lang trung cứu mạng, cả trái tim của trượng phu.
Chỉ cần nàng ta muốn, ta đều phải dâng lên không chút do dự.
Gả cho Phó Túc bảy năm, ta nhẫn nhịn sự lạnh nhạt của trượng phu, chịu đựng mẹ chồng nghiêm khắc, nén lòng trước sự chèn ép của Quý phi.
Người người đều khen:
“Từ Chiêu Chiêu, hiền hậu đoan trang, là người phụ nữ hiểu chuyện nhất Thượng Kinh.”
Nhưng hiểu chuyện, lại đau đến tận xương tủy!
“Nếu thiếp không muốn cho mượn thì sao?” – Ta hỏi.
Phó Túc vươn tay, nhẹ lau giọt lệ còn đọng lại bên má, động tác thì dịu dàng, lời nói lại vô tình:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Chiêu Chiêu, nàng đã bệnh suốt hai năm, đâu gấp trong khoảnh khắc. Bên phía Quý phi thì không thể chờ… Nàng yên tâm, ta sẽ quay lại ngay.”
Hắn là gia chủ, muốn mang lang trung đi, cần gì phải hỏi đến ta?
Khi hắn rời đi, tuyết trên áo còn chưa tan.
Ra vào không buồn khép cửa, bởi hắn chưa từng có ý định ở lại lâu.
Hấp tấp, vội vàng.
Cũng chẳng hỏi một câu: bệnh tình ta ra sao.
Tấm lòng kia, sớm đã dành trọn cho Triệu Thi Thi – vị Quý phi trong cung rồi.
Bảy năm bên nhau thì sao?
Nhẫn nhịn chịu đựng thì sao?
Hiền lương đức hạnh thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng, ta vẫn không bằng sự sinh nở của nàng ta!
Có lẽ trời cao thương xót cảnh ta sống chẳng bằng chết, đêm đó liền khiến bệnh cũ tái phát.
Chân lang chung vắng mặt, người thay thế thì chẳng rõ bệnh tình.
Chỉ một khắc chậm trễ, ta liền c.h.ế.t tức tưởi giữa trời tuyết phủ trắng mái hiên.
Lìa khỏi thể xác nặng nề, ta nghe tiếng khóc bi ai của đám nha hoàn xé toang đêm dài tĩnh lặng.
Tuyết ngừng rơi, Quý phi mẹ tròn con vuông, còn Phó Túc suốt đêm không về.
Đến lúc hừng đông, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên giữa đường vắng.
Phó Túc túm cổ áo Chân lang trung, chạy như kẻ mất hồn.
Nghe tiếng khóc trong sân, hắn ngã sấp ngoài cửa.
Lại vùng dậy, đến bụi tuyết trên người cũng chẳng buồn phủi.
Đẩy Chân lang trung tiến vào, giọng run rẩy:
“Xem đi, mau xem cho ta, phu nhân ta thế nào rồi?”
Chân lang trung không động đậy – bởi tin ta qua đời đã sớm lan khắp Thượng Kinh.
Phó Túc bước đến bên giường, từng bước nặng nề như giẫm lên tim mình.
Hắn quỳ xuống, nắm lấy bàn tay đã lạnh cứng của ta, giọng khẽ như sợ lay động linh hồn:
“Chiêu Chiêu, ta về rồi.”
“Ta đưa Chân lang trung về rồi.”
“Để ông ấy xem cho nàng một chút, kê vài thang thuốc... Uống xong thì đừng ngủ nữa, dậy nói với ta một câu thôi...”
Trong phòng vắng lặng, chỉ còn tiếng nức nở như tan vào gió lạnh.
Một lát sau, Phó Túc quay lại, nhìn Chân lang trung đang đứng đờ người bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe, bỗng giận dữ quát lớn:
“Ta gọi ông đến để xem bệnh cho phu nhân ta! Còn đứng ngây ra đó làm gì?!”
Chân lang trung sắc mặt trầm tĩnh, chậm rãi nói:
“Phó đại nhân, phu nhân của ngài... đã đi rồi. Dẫu lão phu có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể vãn hồi người đã khuất.”
Phó Túc liền nổi giận, hất tung mọi đồ sứ trong phòng vỡ nát tan tành, giận dữ mắng Chân lang trung là kẻ lang băm vô năng.
Hắn đã không còn giữ nổi phong thái công tử thế gia, xua đuổi toàn bộ đám nha hoàn đang nức nở bi thương ra khỏi phòng, gào lên điên loạn:
“Phu nhân chỉ là đang ngủ thôi, khóc cái gì mà khóc?! Cút hết! Cút cho ta!”
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Phó Túc mới khuỵu xuống bên giường, ép chặt gương mặt mình vào lòng bàn tay lạnh như băng của ta, thì thầm bằng giọng khàn đặc:
“Chiêu Chiêu... nàng đang giận ta phải không?”
“Là ta sai rồi... nàng tỉnh dậy, mắng ta vài câu cũng được...”
“Sao nàng chưa từng mắng ta một lời nào?”
Bởi vì, từ nhỏ ta đã học lễ nghi.
Mẫu thân dạy rằng, nữ nhi phải thủ lễ, phải kính yêu trượng phu, phải bao dung độ lượng, phải hiền lương thục đức.
Chỉ đến khi sắp lìa đời, ta mới chợt hiểu —
Hóa ra cái gọi là ‘lễ nghi’ ăn thịt người của thế gian này, chỉ là gông xiềng trói buộc nữ nhân.
Khi nhập quan, tâm ta chỉ còn một nguyện vọng cuối cùng:
Nếu trời cao còn chút thương xót, kiếp sau xin đừng để ta lại sinh làm nữ nhân nữa.
Thế nhưng, khi một lần nữa ta mở mắt ra, bên tai không còn tiếng khóc than, mà là tiếng nhạc cung đình vang vọng, du dương như khói sương trôi nhẹ.
Ta đang quỳ nơi đại điện huy hoàng rực rỡ, phía trên truyền đến thanh âm ôn hòa nhưng đầy quyền uy:
“Chiêu Chiêu, ngươi vừa ý vị lang quân Phó gia nào?”