Khu rừng được bao phủ bởi màu xanh ngát, Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều là màu xanh.
Cô hít sâu một hơi: “Không khí ở đây trong lành thật.” Đứng trong khu rừng khiến con người ta rất thoải mái.
“Đây là cây gì thế?” Lâm Tiếu không biết, bạn học và thầy cô giáo đứng bên cạnh cũng không chắc chắn: “Là cây tùng nhỉ?”
Sau đó họ hỏi nhân viên làm việc trong đó mới biết được tất cả cây trong khu rừng này đều là cây thông Scotch.
Cây thông Scotch mọc thẳng tắp, dưới thân cây có màu nâu sẫm, càng lên trên thì màu càng đỏ hơn, thân cây màu hồng nâu và lá cây màu xanh đậm phối hợp với nhau tạo thành một mảng rừng cao vút.
“Hùng vĩ quá đi!” Lâm Tiếu cảm thấy mắt của mình không đủ dùng nữa.
Họ đi ven theo con đường nhỏ xuyên qua khu rừng, đi về phía trước, đột nhiên Lâm Tiếu đưa tay chỉ lên cây: “Sóc kìa!”
“Đâu?” “Ở đâu thế?”
Đám học sinh sốt ruột hỏi, Lâm Tiếu càng sốt ruột hơn, cô nhón chân cố gắng chỉ vào con sóc: “Ngay đây này.”
Sóc nghe thấy tiếng động bên dưới nên hoảng sợ, nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, tay Lâm Tiếu cũng di chuyển theo: “Nhìn theo tay tớ chỉ này.”
“Wow!” Lần này mọi người đều nhìn thấy rồi, chiếc đuôi của sóc rất giống cây dù mà trong sách miêu tả.
Con sóc nhảy qua nhảy lại, rất nhanh đã nhảy lên một nơi cao hơn, mọi người không nhìn thấy nữa. Nhưng cũng ngay sau đó mọi người phát hiện đây không phải là con sóc duy nhất của khu rừng này.
“Bên đó còn một con nữa.”
“Bên đó cũng có một con.”
Khu rừng này có nhiều sóc thật đấy.
Còn có đủ các loại chim hót líu lo không ngừng, nhưng Lâm Tiếu lại không cảm thấy ồn ào tí nào, cô cảm thấy như vậy càng khiến khu rừng trở nên tĩnh lặng hơn. Đây là âm thanh khác hoàn toàn với tạp âm của thành phố, nó là âm thanh chỉ thuộc về thiên nhiên.
Trong công viên rừng không chỉ có cánh rừng này, bên ngoài còn có đủ loại giống cây lớn khác, nhưng đáng tiếc đám Lâm Tiếu lại không biết phần lớn các loài cây ở đây.
Lâm Tiếu tiếc nuối nói: “Nếu như có thể treo một tấm biển nhỏ lên, viết rõ đây là cây gì thì tốt biết mấy.”
Thầy Triệu cười: “Vậy thì phiền phức lắm.”
Lâm Tiếu cũng biết làm như vậy rất phiền phức nhưng khi thấy có nhiều cây mà mình không biết đây là cây gì thì lòng tò mò của cô bị khơi dậy, cứ thấy ngứa ngáy không yên.
Lâm Tiếu căng mắt nhìn rõ đặc điểm của mỗi cây, đợi khi về đến nhà sẽ đến nhà sách tìm đáp án.
Chu Tuệ Mẫn phát hiện một con nhím dưới gốc cây, cô bé kéo mạnh lấy tay Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nhìn theo ánh mắt của Chu Tuệ Mẫn thì lập tức phát hiện ra ngay.
Lâm Tiếu nín thở, đây là lần đầu tiên cô thấy nhím đấy.
“Ừm.” Đáng yêu thật, nhưng trông cũng xấu xí.
Bọn nhóc muốn đưa tay ra bắt lấy con nhím nhưng lại bị thầy Triệu và cô Thường ngăn lại: “Cẩn thận bị đ.â.m vào tay đấy.”
“Đừng động vào nó, đây là nhà nó, chúng ta đến nhà nó thì đáng lý ra phải chung sống hòa bình với nó mới phải chứ.”
Đi đến bờ hồ, cô giáo Thường hỏi: “Có mệt không, có đói không?”
“Không mệt.”
“Không đói.”
Mọi người đều đồng thanh trả lời, cô giáo Thường nở nụ cười bất lực: “Thầy cô mệt rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó bên bờ hồ ngồi nghỉ rồi ăn trưa nhé.”
Phong cảnh bên bờ hồ rất đẹp, mặt hồ bát ngát khiến con người ta như trút được gánh nặng, từng cơn gió mát rượi mang theo hơi nước thổi ngang qua, bên hồ mọc đầy cỏ lau và các loại thực vật mà Lâm Tiếu không nhận ra, giữa hồ có một đầm sen rất lớn.
Tháng bảy, lá sen xanh ngát trải đầy khắp mặt hồ, đa phần hoa sen đều còn là nụ hoa, đôi lúc sẽ có vài đóa nở rộ.
Vừa nhìn là biết thường xuyên có người ngồi trên các dãy ghế đá và tảng đá bên hồ, trông nó rất sạch sẽ.
Ngay vào giây phút Lâm Tiếu ngồi lên ghế đá đã cảm nhận được đôi chân mình bắt đầu nhức mỏi, lúc lấy thức ăn từ trong balo ra thì không chỉ có bụng của mỗi một mình cô kêu réo.
Cô giáo Thường cười: “Còn nói không đói sao?”
Mọi người ngồi bên bờ hồ trao đổi thức ăn với nhau, Lâm Tiếu mang bốn cây chân giò hun khói, vừa đúng có thể chia hai người một phần.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn chia nhau một cái giò heo, cô đưa hai cái giò heo cho bốn học sinh nam, cái cuối cùng thì Lâm Tiếu ngắt đôi ngay giữa cho thầy Triệu và cô Thường, đưa hai người họ mỗi người một nửa.
Triệu Hiểu Long ngồi bên cạnh phì cười một tiếng: "Lâm Tiếu, sao cậu lại đưa nửa cái giò heo cho thầy cô thế?"
Lâm Tiếu cảm thấy kỳ lạ nhìn cậu: "Tớ chỉ có bao nhiêu đây thôi."
Thầy Triệu và cô Thường đều nhận lấy giò heo, thầy Triệu đưa cho Lâm Tiếu một túi snack tôm, cô Thường đưa cho Lâm Tiếu một nắm nhãn khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lâm Tiếu mở túi bánh mì ra, Triệu Hiểu Long đưa một cái hộp sang: “Tớ đổ cho cậu một ít, kẹp vào bánh mì ăn ngon lắm.”
Lâm Tiếu nhìn chiếc lọ nhỏ trong tay Triệu Hiểu Long hỏi: “Đây là gì vậy?”
Triệu Hiểu Long lập tức vội vàng giải thích: “Vậy cậu nhất định phải thử, bánh mì kết hợp với chà bông vô cùng tuyệt vời.”
“Nhưng tiếc là cậu mua bánh mì ngọt, loại bánh mì sandwich lạt kẹp với chà bông là ngon nhất, nhưng vấn đề không lớn, cậu ăn thử đi”
Lâm Tiếu há miệng cắn một miếng bánh mì được rải chà bông, một mùi hương lan ra khắp miệng cô, là mùi thịt.
Lâm Tiếu gật đầu: “Ngon lắm.”
Cô vội vàng cắn thêm một miếng rồi hỏi: “Ở đâu mới mua được cái này thế?”
Triệu Hiểu Long đắc ý: “Đây là do mẹ tớ tự làm đấy.”
Lâm Tiếu thất vọng, vậy là không mua được rồi, nhưng cô có thể về nhà hỏi thử mẹ xem có biết làm không, không chừng mẹ mình cũng biết đấy chứ.
Lúc Lâm Tiếu ngồi bên hồ ăn cơm có một đám người phần phật kéo đến, người đi đầu cầm một cái loa, thì ra là một đoàn du lịch. Hướng dẫn viên cầm loa nói: “Đây chính là đầm Tịnh Nguyệt. Theo như truyền thuyết nói sau khi Thất công chúa bị thiên binh thiên tướng bắt đi thì nàng luôn cúi đầu nhớ lại cuộc sống gia đình của mình và chồng ngày trước, không kìm lòng được rơi nước mắt.”
“Một giọt nước mắt rơi xuống phía Nam, biến thành gì mọi người có biết không?”
Đoàn du lịch không ai lên tiếng, vài giây sau hướng dẫn viên tự công bố đáp án: “Biến thành hồ Nhật Nguyệt của Đài Loan.”
“Giọt nước mắt rơi xuống phía Bắc thì biến thành gì?”
“Đầm Tịnh Nguyệt.” Lần này có vài người trong đoàn du lịch trả lời.
“Đúng vậy, nó đã biến thành đầm Tịnh Nguyệt trước mặt chúng ta.”
Lâm Tiếu nghe thấy câu chuyện của hướng dẫn viên bèn đứng lên nhìn ra xa, một giọt nước mắt của Thất công chúa biến thành cái hồ to thật.
“Hồ Minh Nguyệt ở Đài Loan như thế nào vậy?” Lâm Tiếu hỏi Chu Tuệ Mẫn.
Đương nhiên Chu Tuệ Mẫn cũng không biết, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn hẹn với nhau: “Đợi khi chúng ta lớn lên nhất định phải đến hồ Minh Nguyệt ở Đài Loan.”
Chu Tuệ mẫn gật đầu: “Ừm, sau này chúng ta đi chung với nhau.”
Người trong đoàn du lịch rất nhiều, rất nhanh đã có người chạy đến giành chỗ, thầy Triệu và cô Thường thấy Lâm Tiếu họ đã ăn uống xong hết nên nói: “Chúng ta đi dạo tiếp đi.”
“Vâng.” Các học sinh nam lập tức nhảy cẫng lên, như một con thỏ nhảy vọt ra ngoài, hai thầy cô giáo đứng phía sau vội hét lớn: “Chậm thôi.”
“Đừng rời đội.”
Công viên rừng đầm Tịnh Nguyệt vui thật, Lâm Tiếu thấy được rất nhiều loài cây, hoa, chim mà mình chưa gặp qua bao giờ, cô cảm thấy bắt mình viết ba trang tập làm văn cũng không thành vấn đề gì.
Vòng chung kết của cuộc thi Hoa Cup cô cũng có thể viết ba trang.
Không cần lo lắng về bài tập hè năm nay nữa.
Đầm Tịnh Nguyệt rất lớn, không thể tham quan hết trong nửa ngày được, trước bữa tối thầy Triệu và cô Thường thúc giục học sinh rời khỏi đây, mọi người đều mang theo tiếc nuối rời khỏi đầm Tịnh Nguyệt vẫn chưa khám phá hết.
Nhưng khi đến quán ăn, lúc các món ăn hai thầy cô gọi được bưng lên bàn thì mọi người lập tức quên đi sự tiếc nuối lúc nãy.
“Wow đĩa này to quá!” Lưu Xuân Khanh thấy nhân viên phục vụ bưng lên một đầu cá chưng ăn với bánh phồng lớn thì ngạc nhiên.
“Người vùng khác đến à?” Ông chủ vừa nghe là biết họ không phải người ở đây.
Cô giáo Thường hơi lo lắng: “Đúng có hơi nhiều không?”
Thầy Triệu nhìn đám học sinh của mình: “Không nhiều đâu, đám nhóc này ăn nhiều hơn chúng ta nữa đấy.”
Thầy Triệu nói không sao, chân giò dầm tương, thịt heo giòn chua ngọt, Địa Tam Tiên, miến trộn, tuyết y đậu đỏ trên bàn đều bị mọi người ăn sạch không còn gì.
Đám học sinh nam ăn quá nhanh, Lâm Tiếu cũng vội vàng gắp thức ăn vào chén mình, chân giò hầm tương được hầm mềm đến mức thịt da mềm nhừ, hoàn toàn tách ra khỏi xương, chỉ cần dùng đũa gắp nhẹ lên là được, Lâm Tiếu thích ăn da nhất, nước tương đậm đà, ăn không thấy ngấy.
Tuyết y đậu đỏ cũng rất ngon, bên trong có nhân đậu đỏ, bên ngoài được phủ đường trắng, vừa thơm vừa ngọt.
Bình coca và sprite lớn trên bàn cũng rất nhanh đã thấy đáy, cô Thường nhìn thầy Triệu nói: “Thầy Triệu à, thầy gọi bia đi.”
Mặt thầy Triệu lóe lên sự do dự, vào mùa hè sau khi ăn cơm xong uống một chai bia ướp lạnh thì còn gì bằng nhưng ông ấy vẫn lắc đầu từ chối: “Đang phải trông chừng học sinh đấy.”
Mặc dù một chai cũng sẽ không say: “Nhưng vẫn nên cẩn thận chút.”