Vì câu nói vừa rồi của Diễm Tinh nên trong xe không khí bớt ngột ngạt hẳn.
"A Tinh mai có chuyện gì làm không?" Tần Phong quay sang hỏi cô.
Cô gái này càng lớn càng xinh đẹp, khiến hắn có chút phiền lòng.
"Mai em chỉ lên trường học thôi, sau đó cũng không làm gì nữa." Diễm Tinh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
Tần Phong gật đầu: "Vậy mai đón em đến Trừng Viên, dì Trần rất nhớ em."
"Đến Trừng Viên sao? Dì Trần cũng về rồi ạ?" Diễm Tinh tủm tỉm cười nói.
"Ừ, lần này không tiếp tục đi nữa nên dì Trần cũng về."
"Vậy mai em đi cùng anh, em cũng nhớ dì Trần." Diễm Tinh vui mừng nói.
Khóe miệng Tần Phong nâng lên: "Là nhớ dì Trần hay nhớ món ăn dì Trần nấu."
"Đều nhớ!" Diễm Tinh trừng mắt nhìn hắn, tên này rất thích trêu trọc cô.
Mạn Nhu đứng trước cổng trường thấy bạn mình lên xe của Tần Phong sợ hãi trong ánh mắt cũng rút đi.
Diệu An nhìn chằm chằm chiếc xe một lúc sau đó mới thu hồi tầm mắt.
"An An, Tử Mặc ra rồi, tớ về cùng anh ấy.
Mai gặp lại nha." Mạn Nhu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đằng xa kia vẫy vẫy tay với Diệu An, cười nói.
Diệu An gật đầu, nói lời tạm biệt với Mạn Nhu sau đó cũng lên xe nhà mình đi về.
"Nhu Nhi, em đứng đợi anh sao?" Thẩm Tử Mặc nhìn Mạn Nhu đang đứng đợi mình bên này, hơi khẩn trương hơn một chút.
"Đúng vậy, đợi anh cùng về." Mạn Nhu cười nói, sau đó muốn lôi kéo tay Thẩm Tử Mặc.
"Đợi đã, anh còn có chút việc nên chưa về bây giờ." Thẩm Tử Mặc ngăn cánh tay cô lại cười nói.
"Anh còn có việc? Hôm qua cũng đâu thấy nói với em." Mạn Nhu nhìn Thẩm Tử Mặc bĩu môi.
"Là mới phát sinh, anh phải đến Thẩm Thị một chuyến."
"Thật sao?" Mạn Nhu nhìn hắn trong mắt có sự không tin tưởng.
"Giản Mạn Nhu, em không tin tưởng anh như vậy à? Anh đã nói anh có việc phải đến Thẩm Thị, nếu em không tin, vậy tùy em." Thẩm Tử Mặc nhìn ánh mắt này của Mạn Nhu, trong lòng chột dạ lại không nhịn được gắt lên.
"Được rồi, em tin mà, em tin.
Vậy anh đi đi, kẻo lỡ việc." Mạn Nhu thấy hắn nổi giận vội ôm cánh tay của hắn nói.
Thẩm Tử Mặc nhìn Mạn Nhu một cái sau đó cũng không nói gì, đem tay cô đang quấn lấy tay hắn gỡ ra đi về một phía khác.
Nhìn bóng lưng ngày càng nhỏ trong lòng Mạn Nhu rối như tơ vò.
Có phải cô đã quá đáng khiến anh đau lòng rồi hay không.
Từ ngày hôm đấy đến nay, Tử Mặc đã cố gắng thay đổi rất nhiều.
Cô hôm nay lại dùng ánh mắt ấy nhìn Tử Mặc.
Ba cô gái, mỗi cô một tâm sự khác nhau cuối cùng cũng đi về nhà.
Diễm Tinh được Tần Phong đưa về, cười ngọt ngào nói hẹn gặp lại rồi quay người đi vào bên trong.
Nhìn cô gái nhỏ Tần Phong nhịn không được bật cười một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Devil bên trên hiếm khi thấy thiếu gia nhà mình lại cười vui như thế, không khỏi kinh ngạc.
Nhưng dù sao hắn cũng được huấn luyện nhiều năm, ngay lập tức tên mặt đã không còn biểu cảm gì khác.
"Về thôi." Lúc sau mới thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc của Tần Phong phía sau vang lên.
"Vâng!" Devil cũng không nhiều lời, nhấn ga đi mất.
Diễm Tinh về nhà vào buổi trưa, bình thường chỉ có cô và mẹ cùng ăn trưa, cha và hai anh đều ăn ở công ty.
Nhưng hôm nay mẹ có việc cho nên mẹ cũng không ăn ở nhà.
Diễm Tinh nghĩ một chút, cuối cùng đi thay quần áo lại đi ra ngoài.
Cô đi đến một cửa hàng có diện tích lớn ở trung tâm thành phố.
Nhưng cô không xuống xe, vẫn ngồi trên xe chăm chú quan sát.
Trong cửa hàng là nhiều mẫu váy cùng quần áo cho nữ giới.
Biển hiệu trên cửa hàng ghi hàng chữ nhấp nháy Ellie rất to.
Trong cửa hàng hôm nay rất đông, cô cũng không vào mà đứng bên ngoài nhìn một chút.
"A Mỹ, doanh thu kỳ này ổn không?" Cô nói với Tiểu Mỹ đang ngồi ở ghế lái phụ bên trên.
"Doanh thu tháng này Vy Vân đưa đến vẫn rất tốt ạ." Tiễu Mỹ ở bên trên nghe Diễm Tinh hỏi vậy nhẹ giọng nói.
Diễm Tinh gật đầu, nhìn một lúc nữa mới nói tiếp: "Sắp tới, nếu Aline ra mẫu mới chúng ta cũng không cần hành động.
Tha cho họ một thời gian đi."
"A Mỹ, em muốn có thông tin của tất cả các nhà thiết kế bên Aline, nhất là nhà thiết kế chính.
Quan hệ của những nhà thiết kế này với nhau thế nào.
Chị giúp em điều tra nhanh một chút." Diễm Tinh cười nhạt nói.
"Tiểu thư là định..." Tiểu Mỹ không nói hết nhưng câu này không cần nói ra cũng hiểu.
"Nếu chú em không biết dùng người như vậy, chẳng bằng để em dùng, chị thấy đúng không." Diễm Tinh cười, không phủ nhận ý đồ của mình.
"Tôi sẽ điều tra cho tiểu thư ngay ạ." Tiểu Mỹ cười nói.
Triệu Đức Hải vì Aline mà ngày càng đau đầu.
Cứ tưởng chỉ cần Diễm Tinh đủ 18 tuổi tiếp nhận Hạo Tinh thì ông ta sẽ có cơ hội đoạt lại Hạo Tinh.
Nhưng ông ta nào ngờ Diễm Tinh một chút cũng không muốn tiếp quản, lại để Triệu Tuấn Khải quản lý hộ.
Ông còn nghĩ dù gì cũng mới 18 tuổi, Triệu Tuấn Khải chưa chắc đã điều hành tốt Hạo Tinh, luôn chờ thời cơ.