Hôm qua không biết vì sao cãi nhau, Nhu Nhi buồn nên mới rủ cô đi bar.
Cô lo lắng nên cùng đi với Nhu Nhi, lại đưa Nhu Nhi đến quán bar thuộc quản lý của Tần Gia.
Đến đây cô có cảm giác yên tâm hơn, dù sao người nơi này cô cũng có quen.
Sau đó vì Nhu Nhi ép uống mấy chén mà lại là rượu nặng, đầu óc Diễm Tinh choáng váng rồi ngủ quên mất.
Rồi chuyện sau đó như thế nào, cô không biết nhưng chốc nữa hỏi Tiểu Mỹ cũng không muộn, hiện tại phải để anh hai hết giận đã.
Biết mình làm chuyện không phải, Diễm Tinh thành thật cúi đầu nhận sai: "Anh hai, hôm qua là em không tốt, uống nhiều như vậy, để anh hai lo lắng rồi."
Thấy em gái bộ dạng cúi đầu nhận sai, giọng nói tủi thân, lông mi đen dài cong vút khẽ run.
đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước.
Lời muốn mắng đến miệng lại không biết nói tiếp kiểu gì.
Tức giận đến bung não nhưng lại không thể làm gì hơn, chỉ có thể nén giận, giọng nói hòa hoãn một chút: "A Tinh, em là con gái được cha mẹ nâng niu.
Được hai anh cưng chiều, nếu em gặp chuyện, em nghĩ chúng ta sẽ thế nào?"
"Em thật sự biết lỗi rồi, là em quá chủ quan.
Em không nên làm như vậy, dù có đến an ủi Nhu Nhi cũng không nên tự làm mình say khướt như vậy.
Em..." Diễm Tinh mím môi, biết lỗi nói.
Đôi con ngươi trong suốt nhìn Tuấn Khải mang theo vẻ áy náy cùng hối lỗi.
Nhìn như thế lửa giận trong lòng Tuấn Khải cũng với đi một phần.
Rốt cuộc nhắm mắt thở dài một hơi, anh vẫn không thể nặng tay được với em gái.
"Hôm nay tha cho em, nếu còn lần sau, anh hai sẽ không nhẹ tay đâu.
Sẽ đem em đến Hạo Tinh ngồi ngốc ở đấy hai tháng." Tuấn Khải nhẹ giọng nói, còn không quên uy h.i.ế.p thêm một chút.
Nghe đến anh hai muốn mình đến Hạo Tinh ngốc hai tháng, Diễm Tinh lập tứ nghe lời, gật đầu như gà mổ thóc nói: "A Tinh sẽ nghe lời, không như vậy nữa."
Nhận được lời đảm bảo của em gái, Tuấn Khải mới hài lòng đi làm.
Nhìn anh hai đã đi ra ngoài Diễm Tinh thở phào một hơi.
Cúi đầu bắt đầu ăn sáng rồi đến trường.
"A Mỹ, hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?" Ngồi trên xe đi đến trường, Diễm Tinh nhìn Tiểu Mỹ đang ngồi bên trên ghế lái phụ nói.
Tiểu Mỹ thấy tiểu thư nhắc lại chuyện hôm qua mới nhíu mày nói: "Hôm qua, tiểu thư nói tiểu thư cùng Giản tiểu thư đi uống rượu.
A Mỹ nghe theo lời dặn dò lần trước của tiểu thư nên đi theo, nhưng không dám đến quá gần.
Sau đó tôi đi vệ sinh, đến lúc quay lại thấy có hai người đàn ông muốn đưa tiểu thư cùng Giản tiểu thư đi.
Lúc đó tôi mới đi đến, hai tên kia thấy tôi xong thì bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó tôi mới gọi nhị thiếu gia đến đón tiểu thư cùng Giản tiểu thư về."
"Người làm trong quán không nói gì, để mặc hai người kia đưa tôi đi?" Diễm Tinh cau mày nói.
"Đó cũng là điều tôi khó hiểu thưa tiểu thư." Tiểu Mỹ gật đầu, giọng nói lộ ra băng lạnh.
Nếu theo như bình thường, Tần thiếu đã dặn dò người ở Angel chắc chắn họ sẽ không làm trái.
Huống chi đây không phải lần đầu tiên tiểu thư đến đó.
Nếu không phải hôm trước tiểu thư dặn dò cô lần này tiểu thư đến bar nói cô đi theo thì sợ rằng có chuyện rồi.
Tiểu thư là lo lắng Thẩm Tử Mặc đến quấy rầy Giản tiểu thư nên lần này mới nói cô đi cùng, không ngờ lại có một màn như vậy xảy ra.
Đôi mắt trong vắt của Diễm Tinh nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh băng.
Ở địa bàn của Tần Phong mà có người dám động tay, số người chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thấy tiểu thư không nói gì nữa, biết tiểu thư đang có suy nghĩ nên Tiểu Mỹ cũng không nói nữa.
"Tần Lâm dạo nào hình như rất tích cực trong hoạt động của Tần thị thì phải." Diễm Tinh nói, giọng nói phảng phất ý cười.
"Ý của tiểu thư là...Có cần báo lại cho Tần thiếu không ạ?" Tiểu Mỹ đi theo Diễm Tinh đã lâu, nhiều lúc chỉ cần một ánh mắt của Diễm Tinh đã hiểu được tiểu thư nhà mình muốn nói gì.
"Không cần đâu, chuyện này chị tìm cách đưa đến tai chú Tần.
Chú ấy sẽ nghĩ giúp em không phải sao?" Diễm Tinh cười nhẹ, chuyện cô nhìn ra chắc chân chú Tần cũng sẽ nhìn ra.
Tần Lâm từ sau sự cố kia xảy ra giống như biến thành một người khác, cả người trầm tĩnh lại u ám, cung thông minh lên không ít.
Hắn những năm không có Tần Phong ở đây đã tạo một chỗ đứng trong lòng chú Tần.
Thỉnh thoảng sẽ được tham dự những dự án lớn của Tần thị.
Có điều sản nghiệp của Tần Gia hơn một nửa lại do Tần Phong quản lý.
Dù hiện tại Tần Phong không ở trong nước nhưng không có nghĩa hắn không biết những chuyện ở đây.
Có vẻ vừa rồi Tần Lâm đã chịu thiệt một chuyến trong tay Tần Phong nên nhịn không được muốn làm chút chuyện.
Chỉ là không hiểu vì sao Tần Lâm lại nhắm vào một người không liên quan gì là cô và Nhu Nhi.
"Tôi đã hiểu rồi ạ." Tiểu Mỹ gật đầu nói nhưng sau đó trong lòng vẫn thầm nhủ, chuyện này nên nói cho Tần thiếu một tiếng.
Chuyện bên này, e là bắt đầu có chuyển biến.
Diễm Tinh hiện tại đã là một sinh viên đại học ở trường học danh tiếng.
Cô theo học quản trị kinh doanh.
Nhu Nhi cùng An An cũng như vậy.
Đến nơi đã thấy An An và Nhu Nhi đứng chờ cô bên ngoài.
Thấy cô một cái, Nhu Nhi liền nhanh chân chạy đến cạnh Diễm Tinh, mắt liếc qua người Diễm Tinh một lượt, gấp gáp hỏi: "Hôm qua, cậu không bị làm sao đó chứ, anh hai cậu có mắng cậu không?"