Vì là bữa tiệc nhỏ mừng Bùi Việt về nước cho nên làm cũng không quá long trọng, hầu hết là mời những người thân thiết, bầu không khí cũng không u ám.
Diễm Tinh cảm thấy thoải mái hơn so với buổi tiệc đại thọ của ông hôm trước.
Chủ yếu hôm đó cô phải treo nụ cười giả dối quá lâu cùng với sau khi ông nội tuyên bố đưa Hạo Tinh cho cô, rất nhiều người đến nịnh bợ.
Về sau may mắn có Tần Phong đến, không ai dám tiếp cận quá gần cô mới không phải nói mấy lời xã giao nhiều nữa.
Bữa tiệc hôm nay lại được làm ở ngoài sân của biệt thự Bùi gia.
Diễm Tinh đến chưa được bao lâu thì Triệu Lâm Lam cũng đến.
Hôm nay Triệu Lâm Lam mặc một chiếc váy màu vàng ngắn tay dài đến đầu gối, trên váy được đính những viên đá rủ xuống nhìn vào rất chói mắt.
Cô ta tươi cười đến cạnh Diễm Tinh chào hỏi: "Anh họ, Tuấn Khải, A Tinh đến rồi ạ!" Tuấn Khải không thích chị ta gọi là Khải Nhi, từ lâu đã không đồng ý.
Cho nên mỗi lần Triệu Lâm Lam gọi đều là Tuần Khải.
Diễm Tinh cười thân thiện nhìn Triệu Lâm Lam nói: "Chị họ đến rồi ạ!" Ánh mắt lại như có như không liếc qua chiếc váy Triệu Lâm Lam đang mặc trên người.
Triệu Lâm Lam nhìn vậy lại nghĩ Diễm Tinh thích bộ váy trên người mình, lại càng kiêu căng.
Chiếc váy này là cha mời nhà thiết kế, thiết kế riêng cho cô ta một bộ váy này, hợp với dáng người cô ta cực kì.
Diễm Tinh nhìn hết hành động của Triệu Lâm Lam vào trang mắt nhưng vẫn cười cười không để ý.
Cô cứ nghĩ rằng từng đó năm được Triệu Đức Hải dạy dỗ, Triệu Lâm Lam sẽ thông minh hơn một chút.
Nhưng xem ra, cô quá đề cao người trước mặt rồi.
Tính tình này so với lúc bé, giống nhau như đúc.
Diễm Tinh không nói gì nữa, quay sang tiếp tục nói chuyện cùng Diệu An và Mạn Nhu.
Còn Hạo Hiên và Tuấn Khải sớm đã đi chỗ khác từ lâu.
Đang nói chuyện, Mạn Nhu được một nhân viên đến ghé vào tai nói mấy câu.
Nghe xong liền hướng Diễm Tinh cùng Diệu An nói chờ tớ một chút xong chạy một mạch.
Diễm Tinh cùng Diệu An nhìn theo bóng dáng cô bạn mình không hiểu có chuyện gì lại tiếp tục nói chuyện.
Lúc sau, Bùi Bảo Nhi bỗng đến bên cạnh cô cười tiếp chuyện: "A Tinh càng lớn càng đẹp rồi." Cô từ xa đã quan sát Diễm Tinh.
Cô gái này lớn lên mỹ lệ vô cùng, bảo sao có thể đem trái tim em trai mình nắm chặt trong tay.
Diệu An thấy Bùi Bảo Nhi đến đây cũng đã tránh đi chỗ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô tham gia mấy bữa tiệc kiểu này chủ yếu là do có A Tinh cùng Nhu Nhi.
"Chị Bảo Nhi đừng trêu đùa em.
So với chị em còn thiếu sót nhiều lắm." Diễm Tinh cũng cười đáp lại.
"A Tinh không cần khiêm tốn, chuyện Triệu lão gia giao Hạo Tinh cho em, mọi người đều đã biết rồi."
"Em thật ra với mấy chuyện đó không chắc, còn cần cha và hai anh chỉ bảo nhiều lắm.
Không giống chị Bảo Nhi, đã quản lý Bùi Thị tốt như vậy rồi, nói ra em thật mất mặt đó." Diễm Tinh cười khiêm tốn nói, trong lòng lại nghĩ thầm chị Bảo Nhi sẽ không rảnh rỗi đến mức ngồi ở đây nói mấy câu khách sáo này với cô đâu nhỉ.
"A Tinh, em thấy Việt nhi thế nào?"
Diễm Tinh nghe vậy, nụ cười cứng lại một chút nhưng rất nhanh khôi phục: "Việt ca là một người tốt.
Đối với A Tinh giống như anh trai vậy.
A Tinh thật sự rất quý trọng, chỉ mong về sau Việt ca lấy được người tốt, là A Tinh vui rồi."
Đây là...uyển chuyển từ chối.
Thật ra Bùi Bảo Nhi mượn cuộc nói chuyện này để xem thái độ của Diễm Tinh đối với em trai mình ra sao.
Dù nói là Diễm Tinh mới 14 tuổi nhưng cũng đã lớn, lại sinh ra và lớn lên ở giới thượng lưu.
Có nhiều chuyện biết sớm hơn so với những đứa trẻ lớn lên trong gia đình bình thường.
Nếu Diễm Tinh thật sự có cảm tình với Bùi Việt, vậy người làm chị như cô sẽ cố gắng một phen, tác hợp cho hai người họ.
Nhưng Diễm Tinh rõ ràng nói đối với em trai mình chỉ coi là anh trai.
Có lẽ từ sớm Diễm Tinh đã biết được, nhưng chưa tìm thấy thời điểm thích hợp để nói.
Hôm nay cô nhắc đến vấn đề này liền thẳng thừng từ chối rồi.
"Ừ, chị cũng mong như vậy." Bùi Bảo Nhi cười nhẹ, cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Nói chuyện một hồi, Bùi Bảo Nhi đứng dậy, đi tiếp nhưng vị khách khác.
Diễm Tinh nhìn xung quanh, cũng đứng dậy, tìm một nơi ít người hơn để đứng.
Cô nhìn lên bầu trời trên cao kia.
Ông trời thương cô, cho cô sống lại một đời.
Nhưng trái tim cô cũng không thể mở ra một lần nữa, từ lâu nó đã bị giày xéo cho đến không còn nguyên dạng.