Tần Phong đưa cô ra sân sau, nơi đó vốn chỉ là một vườn cây, bây giờ giữa sân đã có bia tập bắn, bàn rồi ghế ở đó, còn có một khẩu s.ú.n.g cô thường tập đang nằm ngay ngắn trên bàn.
Diễm Tinh quay đầu nhìn Tần Phong, có chút nghi ngờ hỏi: "Tập ở đây ạ?"
"Đúng vậy."
Dừng một chút hắn nói thêm: "Vốn định cho em tập ở một chỗ khác nhưng nơi đó hơi tối.
Khi nào đã tập nhuần nhuyễn với ánh sáng rồi thì tôi sẽ đưa em đến chỗ đó luyện tập phản xạ và luyện tập nghe tiếng động trong bóng tối."
Diễm Tinh gật đầu xem như đã hiểu rồi cô đi lên cầm lấy cây s.ú.n.g bắt đầu luyện tập.
Tần Phong thì ngồi trên ghế gần đó, theo dõi cô luyện tập.
Diễm Tinh cứ vậy luyện b.ắ.n s.ú.n.g cả buổi chiều dưới ánh mắt của Tần Phong.
Được Tần Phong chỉ dẫn, và hình như kèm theo một chút may mắn Diễm Tinh học rất nhanh.
Nhìn kết quả luyện tập hôm nay, không quá tệ.
Đến lúc rời khỏi Trừng Viên đã xẩm tối rồi.
Diễm Tinh liền mau chóng muốn về nhà.
Hôm nay anh cả và anh hai cô đều trở về, cô muốn cùng họ ăn tối.
Tần Phong cũng biết vậy nên đưa cô về.
Diễm Tinh vừa vào nhà đã thấy anh cả mặc bộ đồ ở nhà ngồi trong phòng khách.
Dạo này là dịp cuối năm, công việc cũng bận rộn hơn nhiều.
Diễm Tinh cùng anh cả và anh hai đã lâu chưa được ngồi cùng ăn cơm.
Nhìn anh cả ngồi đó cô liền chạy tới, làm nũng ôm lấy tay anh: "Anh cả, A Tinh rất nhớ anh nha~"
Hạo Hiên thấy em gái như vậy, ánh mắt cưng chiều xoa đầu cô: "Anh cả cũng nhớ A Tinh.
Dạo này công việc vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn ạ.
À, em thuyết phục được kiến trúc sư Rishima rồi." Diễm Tinh cười cười đem tin tức nói cho Hạo Hiên.
"Tần Phong nói rồi.
Em gái anh rất giỏi, có thể thuyết phục được bà ấy.
Nhờ A Tinh mà anh bớt thêm được một việc." Hạo Hiên bật cười nhìn em gái mình.
Đúng lúc này trên tầng truyền đến giọng nam, trong đó pha trộn chút ghen tị: "Thế nào, anh cả về rồi liền quên anh hai có đúng không?"
Diễm Tinh cười cười, nhanh chân chạy đến ôm Tuấn Khải một cái nói: "Không hề nha.
Cũng rất nhớ anh hai."
"Vì em biết điều nên tha cho em lần này." Tuấn Khải gõ nhẹ trán cô nói.
"Anh hai, chuyện của Nhu Nhi là thế nào vậy ạ?" Diễm Tinh sau khi đợi Tuấn Khải ngồi xuống ghế mới lên tiếng hỏi.
"Đợt này Triệu Thị chúng ta đấu thầu mảnh đất chính phủ đưa ra.
Giản thị và Mã thị là hai tập đoàn hợp tác với chúng ta lần này.
Cho nên ngày đó anh đi gặp Giản lão gia cùng Mã lão gia bàn công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giản tiểu thư hôm đó cũng đi theo.
Nhưng khi về cô ấy nói cô ấy muốn đến một nơi rồi mới về.
Lúc đầu anh cũng không để ý, nhưng sau đó lại nghĩ dù sao cũng là bạn của em.
Cho nên muốn đưa cô ấy đến nơi đó.
Giản tiểu thư cũng không từ chối, nói ra địa điểm với anh.
Anh đưa cô ấy đến nơi đó, thời gian khi đấy đã muộn.
Anh có chút không yên tâm nên muốn ở lại đợi người cùng cô ấy.
Nhưng Giản tiểu thư không đồng ý nói rằng chốc nữa cô ấy có người đưa về, anh cũng không kiên quyết tiếp tục nói tài xế lái xe về.
Nhưng đi được một nửa lại thấy cô ấy quên túi xách trên xe nên anh quay lại.
Đến lúc quay lại cô ấy đã nằm ở đó rồi.
Vùng đó là khu công trình, cho nên bình thường cũng không ai tới."
Diễm Tinh nghe đến đây, mày nhíu chặt.
Nếu không phải anh hai một lần nữa quay lại, thì sợ rằng Nhu Nhi đã sớm bỏ mạng rồi.
Hạo Hiên ngồi một bên nhìn lên, quả nhiên thấy em gái thay đổi sắc mặt.
Với tính tình của A Tinh, có lẽ đã tìm hiểu về vụ này rồi.
Anh không nhanh không chậm lên tiếng: "Đã biết ai đứng sau chuyện này chưa?"
"Rồi ạ!" Diễm Tinh gật đầu, ánh mắt hiện lên sự tính toán.
"Có cần anh cả giúp không?" Hạo Hiên lại mở lời.
"Không ạ.
Em có thể tự làm được." Diễm Tinh lắc đầu nói.
Hạo Hiên gật đầu, không nói gì nữa.
Mà Tuấn Khải, anh đang nghĩ đến chuyện khác.
Cho nên ba anh em, 3 suy nghĩ khác nhau ngồi ở phòng khách.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác Tần Phong ngồi tại bar Angel.
Bên cạnh anh là hai người đàn ông lạ mặt.
Một người có gương mặt giống một anh chàng ngoại quốc với đôi mắt xanh tóc vàng cả người toát lên vẻ bất cần không quy củ, nhìn vào rất giống một anh chàng play boy.
Còn một người thì ngược lại, anh ta đeo kính gọng vàng, mang theo vẻ trầm ổn khí chất cấm dục.
Ba người đàn ông với ba cỗ khí chất khác nhau ngồi chung một chỗ.
"Phong, sao rồi, Hạo Hiên không đến à?" Người đàn ông tóc vàng lên tiếng, giọng nói có vẻ không kiên nhẫn.
"Ừ." Tần Phong chỉ nhàn nhạt đáp một câu.
"Có phải hay không có bạn gái rồi nên mới bỏ mặc chúng ta thế này." Anh chành tóc vàng nhướng người, hơi gian tà hỏi.