Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 160



Hắn chỉ muốn trong thế giới của cô có một mình hắn, chỉ có hắn mới cô thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

 

Nhưng hắn biết cô không thể chỉ quan tâm đến mỗi một mình hắn.

 

Hắn đã cố gắng khắc chế tức giận của mình vì không muốn dọa đến cô, không muốn dọa cô bé của hắn chạy mất.

Rồi sẽ có một ngày, khi hắn nắm được trái tim cô, cô sẽ chỉ vì hắn mà lo lắng, chỉ vì hắn mà khóc.

 

Trên đời này ngoài hắn ra, không ai có thể khiến cô khóc nữa.

"Thiếu gia, nhưng bên Tần Thị sắp có cuộc họp." Jason nghe Tần Phong nói muốn về Trừng Viên nên thận trọng nhắc nhở.

"Không vội." Tần Phong nhắm mắt, ngả đầu về phía sau lười biếng lên tiếng.

 

Cô gái nhỏ bảo hắn nghỉ ngơi, hắn nghĩ mình nên nghe lời cô.

Jason ở bên trên một lần nữa cảm thán.

 

Triệu tiểu thư quả nhiên lợi hại, chỉ một câu nói có thể khiến thiếu gia quay về Trừng Viên nghỉ ngơi.

Diễm Tinh về nhà chào dì Trình một câu rồi lên phòng, Tiễu Mỹ đi đằng sau cũng muốn lên theo nhưng dì Trình gọi lại: "A Tinh làm sao vậy?"

"Mạn Nhu tiểu thư bị tai nạn, tình trạng không tốt lắm nên tiểu thư có chút buồn ạ.

 

Trên máy bay cũng chưa ăn gì." Tiểu Mỹ nói sơ qua với dì Trình.

 

"Tôi vừa làm chút đồ ăn nhẹ cho A Tinh, cô mang lên hộ tôi nhé." Dì Trình nghe vậy có chút bất ngờ rồi thở dài nói.

 

Mạn Nhu tiểu thư là một cô gái tốt, chơi với tiểu thư nhà bà từ bé.

 

Hiện tại cô bé đó bị như vậy, tiểu thư đương nhiên thấy rất buồn rồi.

 

Rồi bà đi vào phòng bếp, hai phút sau bê một khay đồ ăn ra đưa cho Tiểu Mỹ.

"Vâng." Tiểu Mỹ gật đầu nói rồi cầm cái khay từ tay dì Trình, sau đó bước lên phòng Diễm Tinh.

 

Lên đến trên đó cô phát hiện tiểu thư còn chưa đóng cửa, biết tiểu thư để cửa cho cô đi vào, Tiểu Mỹ không chậm trễ nữa, nhanh chóng đi vào bên trong, cung kính gọi: "Tiểu thư.

 

Người ăn một chút gì đi ạ."

Diễm Tinh lúc này đang ngồi trên cái ghế hình cầu của mình, không biết hiện tại cô đang nghĩ gì.

 

Chỉ chốc sau, giọng nói dịu dàng mang theo gió xuân vang lên: "Chị cứ để ở bàn, chốc rồi em ăn.

 

Em nghe nói nhà họ Thẩm và nhà họ Chu đã công bố chuyện đính hôn?"

"Đúng vậy ạ, là vào ngày tiểu thư đi sang New York cùng Tần thiếu ạ.

 

Tôi nghe nói buổi lễ hôm đấy rất náo nhiệt, và cũng có một thông tin, Chu tiểu thư có tin vui rồi ạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khoảng 1 tháng nữa sẽ tổ chức lễ cưới ạ." Tiểu Mỹ vừa để khay đồ ăn lên bàn vừa nghiêm cẩn nói.

 

Cô biết, hiện tại tiểu thư đang tức giận.

"Em còn chưa tặng cho họ quà mừng, thật là tiếc mà." Diễm Tinh cười cười, cả gương mặt cô được ánh nắng chiếu vào sáng bừng.

"Vậy tiệc cưới này, chúng ta có nên chuẩn bị gấp đôi quà mừng không ạ." Tiểu Mỹ hiểu ý Diễm Tinh, nói.

"Chị đúng là càng ngày càng hiểu ý em đó." Mắt Diễm Tinh cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm, nhưng sau trong đáy mắt cô là bình lặng đến rợn người.

"Trước đó, Thẩm Tử Mặc có đến tìm Nhu Nhi không vậy?" Ngừng một chút, có lẽ vì ánh nắng chiếu vào quá mạnh, cô khẽ nheo mắt, hỏi Tiểu Mỹ.

"Theo tôi được biết, trước ngày đính hôn một ngày, Thẩm Tử Mặc có đến tìm Mạn Nhu tiểu thư nhưng Mạn Nhu tiểu thư từ chối gặp mặt.

 

Sau đó không hiểu sao bị Chu tiểu thư phát hiện, cô ta mới..." Tiểu Mỹ không nói hết câu, nhưng Diễm Tinh biết được.

 

Chu Thiên Ân sợ Thẩm Tử Mặc quay lại với Mạn Nhu cho nên mới làm ra chuyện này.

 

Cô ta đã có gan làm, vậy tốt nhất nên có gan trả, mà cái giá phải trả thì không phải cái giá tầm thường.

Diễm Tinh gật đầu: "Chị giúp em cho người theo dõi cô ta.

 

Em nhớ Chu Thiên Ân còn có một cô em họ tên Chu Thiên Tâm.

 

Hai người này vốn ngoài mặt hòa thuận nhưng bên trong bất hòa.

 

Hình như Chu Thiên Tâm đối với Thẩm Tử Mặc cũng có chút ý tứ, chúng ta giúp đỡ hai người họ một chút."

"Dạ." Tiểu Mỹ nghe lệnh đi ra ngoài làm việc.

Diễm Tinh lúc này lại nhắm mắt lại, môi mấp máy ba chữ: "Chu Thiên Ân!"

Ngày hôm sau, Diễm Tinh chuẩn bị một chút rồi đến bệnh viện thăm Mạn Nhu.

 

Diệu An đã đợi cô ở dưới nhà để cùng cô đi rồi.

Nhìn thấy Diễm Tinh từ nhà ra, Diệu An gọi: "A Tinh."

Diễm Tinh gật đầu với cô một cái rồi lên xe: "Chúng ta mau đi thôi."

Diệu An nghe cô nói vậy thì gật đầu: "Cậu biết tin nên về sớm sao? Chuyện bên đó đã ổn thỏa chưa?"

"Ừ, ổn rồi tớ đã tìm được người rồi." Diễm Tinh cười nhẹ nói.

"Vậy là tốt rồi."

Diễm Tinh ngồi trên xe, lại nhớ ra gì đó liền lấy điện thoại nhắn tin cho Tần Phong: "Phong ca ca, em muốn tập b.ắ.n súng." sau đó cô đóng giao diện.

 

Cô biết giờ này Tần Phong đang bận việc, sẽ không trả lời tin nhắn của cô.

Nhưng vài phút sau tin nhắn từ Tần Phong nhắn lại đây vỏn vẹn ba chữ: "Đến Trừng Viên."

Diễm Tinh nhắn lại: "Vâng.

 

Em đi thăm Nhu Nhi rồi sẽ đến ạ."

"Ừ." Tần Phong lại nhắn lại một chữ.