Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 158



Một tiếng sau, máy bay đã đáp ở đại bản doanh của Tần Phong.

 

Tần Phong ôm Diễm Tinh đi lên máy bay, trong màn đêm, một chiếc máy bay từ đại bản doanh của Death bay lên, xuyên thẳng vào màn đêm.

Sáng sớm hôm sau Diễm Tinh đã có mặt tại bệnh viện Nhân Ái.

 

Vì chênh lệch giờ đến 12 tiếng gần bằng với số thời gian cô ngồi trên máy bay nên khi cô bay từ New York về buổi chiều lúc này tại đây trời cũng đã tờ mờ sáng.

 

Cuộc phẫu thuật của Mạn Nhu diễn ra tương đối suôn sẻ.

 

Cũng may mắn nhờ bác sĩ riêng của Lâm gia.

 

Cô vừa xuống may bay đã chạy đến bệnh viện Nhân Ái.

 

Từ ngoài tấm kính trong suốt ở phòng bệnh nhìn vào cô bạn thân đang nằm trong đó.

 

Lúc này Mạn Nhu không thể tự hô hấp, phải thở bằng máy.

 

Vốn dĩ là một cô gái hoạt bát với đôi mắt tinh nghịch.

 

Nhưng hiện tại đôi mắt đó lại nhắm nghiền.

 

Cô biết là không nên nhưng trong tiềm thức không thể nhịn được nhớ lại viễn cảnh kiếp trước.

 

Đôi mắt vốn nhìn cô lúc nào cũng có chút trêu chọc, lúc đó lại không nhìn cô nữa.

Tay Diễm Tinh không tự chủ nắm chặt thành nắn đấm, cả người run rẩy.

 

Chặt đến mức chỉ lát sau, từ tay cô có m.á.u nhỏ xuống dưới sàn.

 

Tiểu Mỹ sau khi xuống máy bay, không đi cùng Diễm Tinh mà là đi làm việc Diễm Tinh phân phó.

 

Đến khi quay lại đã thấy tiểu thư nhà mình đứng đó.

 

Đến gần mới thấy tay Diễm Tinh từ khi nào đã thấm đầy máu.

 

Nhưng Diễm Tinh vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích.

Nhìn thấy bàn tay cô, Tiểu Mỹ hốt hoảng vội đến bên cạnh Diễm Tinh: "Tiểu thư, tay người." Tay vội vàng nâng tay Diễm Tinh lên, muốn giúp cô lau máu.

Diễm Tinh lắc đầu rụt lại bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo nhưng giọng nói lại thập phần ôn hòa, phảng phất như chuyện gì cũng chưa xảy ra: "Chuyện em nói, đã tra được ai làm chưa?"

"Dạ, đã tra được.

 

Là Chu Thiên Ân, cô ta thuê người đ.â.m Mạn Nhu tiểu thư." Tiểu Mỹ cau mày nói, tay vẫn muốn nâng tay Diễm Tinh lên: "Tiểu thư, tôi giúp người băng bó."

"Em không sao." Diễm Tinh lắc đầu, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng ở bên cạnh Diễm Tinh đã lâu, Tiểu Mỹ biết tiểu thư đang tức giận.

 

Càng lúc tiểu thư tỏ ra bình tĩnh dịu dàng thì tức giận đè nén trong lòng càng nhiều.

Diễm Tinh nhìn lại vào trong phòng, cười với Mạn Nhu, cô nói: "Cậu cố gắng điều trị, mai tớ sẽ vào với cậu." Lại nhìn một chút, cô mới lấy tờ giấy đặt trên bàn cạnh đó cúi xuống lau mấy giọt m.á.u đang nằm trên sàn kia.

 

Sau đó cô nói với Tiểu Mỹ: "Chốc nữa chị nói với người vệ sinh ở đây em không cẩn thận làm bẩn sàn, nhờ họ vào giúp em lau dọn."

"Vâng, tiểu thư."

Vì phòng của Mạn Nhu đang nằm là phòng vô trùng.

 

Cô ấy bị thương rất nặng, cho nên không thể nằm ở phòng bệnh bình thường.

 

Mà bệnh viên này là bệnh viện thuộc quản lý của Giản Thị, căn phòng này là căn phòng tốt nhất.

 

Cả căn phòng này rất lớn, có cả ghế sofa và một cái giường, một căn phòng bằng kính ở chính giữa đó là nơi Mạn Nhu đang nằm.

 

Theo cô biết, khi Nhu Nhi tốt hơn có thể chuyển ra chiếc giường bên ngoài để nằm, không cần nằm trong phòng kính đó nữa.

 

Điều này giúp đỡ ngăn cách được những tạp âm bên ngoài, đây cũng là căn phòng đặc biệt dành cho người nhà họ Giản.

Ra đến bên ngoài Diễm Tinh thấy Tần Phong vẫn đang đứng trước cửa, cô bước lên nhẹ nói: "Sao anh vẫn ở đây?"

"Đợi em."

Diễm Tinh gật đầu, cả người không có chút tinh khí: "Chúng ta về thôi." Nói rồi cô muốn bước đi, bàn tay lại bị Tần Phong nắm chặt lại.

 

Hắn nhíu mày nhìn vết thương trong lòng bàn tay cô, không nói hai lời kéo cô đi.

 

Mà Diễm Tinh cũng không nháo không giãy dụa gì chỉ để mặc hắn muốn lôi cô đi đâu thì đi.

Đến một căn phòng, hắn tự tiện mở cửa ra.

 

Trong đó có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đang ngồi, bên cạnh ông còn có thêm mấy vị khác nữa.

Tần Phong cũng không kiêng nể ai lập tức đem Diễm Tinh đặt lên ghế, nói với người đàn ông mặc áo blouse trắng đó: "Tay cô ấy bị thương rồi, phiền Cẩm tiên sinh giúp tôi băng bó cho cô ấy."

Ông ấy là cha của Cẩm Trúc, tên Cẩm Lăng.

 

Là một vị bác sĩ có tiếng ở cả quốc tế lẫn trong nước.

 

10 năm trước khi sự nghiệp của ông ấy đang phát triển thì ông ấy bỗng nhiên rút lui, về làm việc cho Lâm Gia.

 

Từ đó về sau ông ấy rất ít xuất hiện ở bên ngoài.

Cẩm Lăng sống tại Lâm Gia đã 10 năm.

 

Đối với vị cháu ngoại này của Lâm lão gia đương nhiên cũng hiểu rất rõ.

 

Từ bé cậu ấy đã phải chịu nhiều cực khổ, cho nên tính tình có đôi chút...không cũng không phải đôi chút mà là thập phần quái dị.