Trọng Sinh Nơi Thôn Quê: Ta Xây Nhà Lầu Mua Ô Tô

Chương 59:



 

Ân tình một bữa cơm

 

Anh bị những người đó cố tình giày vò đưa đến đây, lúc ấy sức khỏe anh còn yếu, thậm chí còn từng nghĩ mình không thể sống sót qua khỏi!

 

Những người đó chắc cũng muốn anh c.h.ế.t ở đây!

 

Từ kinh thành đến thôn Quế Hoa, đường sá xa xôi, ngồi xe lâu như vậy, cơ thể suy yếu của anh suýt nữa thì say xe mà c.h.ế.t đi được.

Mèo Dịch Truyện

 

Thế nên vừa đến điểm thanh niên trí thức ở thôn Quế Hoa, anh không làm được gì cả, chỉ có thể nằm nghỉ.

 

Thế nhưng hành vi này lại khiến các thanh niên trí thức khác chướng mắt, họ cho rằng anh lười biếng trốn việc, nói anh cao lớn như vậy mà còn yếu hơn cả Lâm muội muội.

 

Nhưng lúc đó anh yếu đến mức ngay cả lời biện bạch cho mình cũng không nói ra được.

 

Bữa cơm đầu tiên là do các thanh niên trí thức tự làm, họ không biết là vô tình hay cố ý, không một ai đến hỏi anh có cần ăn cơm, uống nước không?

 

Cơ thể có khỏe không?

 

Buổi tối, đói rét giày vò, anh bị sốt!

 

Lúc đó anh nghĩ mình sẽ c.h.ế.t một cách vô dụng ở đây!

 

Nhưng nào ngờ ông trời lại tốt với anh như vậy, anh mệnh không thể c.h.ế.t được!

 

Khi anh khó chịu nhất, một cô bé bước vào, mang cho anh một bát cơm khoai lang nóng hổi.

 

Cô bé hỏi anh có phải không khỏe ở đâu không?

 

Có cần đi trạm xá không?

 

Chính cô bé đã phát hiện ra sự thật rằng anh bị sốt, chính cô bé đã mang đến cho anh nước lạnh và khăn tay để hạ nhiệt!

 

Chính bát cơm khoai lang đó đã cứu anh, chính Khương Tiểu Du đã cứu anh!

 

Anh đã chiến thắng bệnh tật!

 

Sau này gặp chú Hoa, bệnh cũ của anh cũng được chữa khỏi!

 

Sau đó anh phát hiện ra một con đường kiếm tiền, càng không muốn sống chung với đám người ở điểm thanh niên trí thức nữa, liền tự mình chuyển đến ngôi nhà cũ ở cuối làng.

 

Và sau này, anh mới biết, cô bé đã cứu mình là Khương Tiểu Du.

 

Đáng tiếc, anh không biết phải nói chuyện với cô bé như thế nào.

 

Chỉ có thể thỉnh thoảng lảng vảng quanh cô, hy vọng cô bé có thể chủ động nói chuyện với anh.

 

Nào ngờ, anh lảng vảng rất lâu, cô bé dường như không hề phát hiện ra anh.

 

May mắn thay, chính cái tật thích lảng vảng trước mặt cô bé của anh đã cứu cô một mạng.

 

Hôm đó nhìn thấy cô đột nhiên rơi xuống nước, anh sợ c.h.ế.t khiếp!

 

May mà anh đã cứu được cô lên!

 

Sau đó, khi anh gọi người đến, cô đã rời đi rồi!

 

Sau này anh đến nhà cô hỏi thăm, biết cô đã về nhà an toàn.

 

Về nhà an toàn là tốt rồi, anh cũng yên tâm hơn.

 

Thế nhưng, từ hôm đó trở đi, cô bé đã thay đổi!

 

Cô dường như đã phải lòng cái tên tiểu bạch kiểm có lòng dạ xấu xa ở điểm thanh niên trí thức đó!

 

Chu Chính Nam là kẻ cầm đầu bài xích anh lúc đó, anh quá hiểu bản chất thấp hèn của tên này, không phải là người tốt!

 

Thế nhưng trong lòng cô bé lại chỉ có hắn, anh cũng không biết phải làm sao!

 

Có lẽ những kẻ dẻo miệng như Chu Chính Nam mới có thể lấy lòng con gái.

 

Còn một người như anh, không biết ăn nói, lại trông dữ tợn, EQ thấp như vậy thì làm sao có thể được người khác để mắt tới đây?

 

Sau này anh cũng đã nghĩ thông suốt, nghĩ rằng chỉ cần họ yêu nhau thật lòng, anh cũng sẽ chúc phúc cho họ!

 

Thế nhưng hôm đó, cô bé đột nhiên nói chuyện với anh!

 

Hơn nữa, còn là giọng điệu quan tâm như vậy!

 

Điều này làm sao anh có thể không suy nghĩ vẩn vơ, làm sao có thể kiềm chế bản thân không đến gần cô đây?

 

Nếu đã không kiềm chế được, vậy thì hãy đến gần đi!

 

Con mãnh thú trong lòng đã được thả ra khỏi cửa, làm sao có thể dễ dàng nhốt nó lại được nữa!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Tiểu Du cảm nhận được thiện ý của Thẩm Lương Thần, cười nói: “Cảm ơn Thẩm thanh niên trí thức đã quan tâm, nhưng tôi gan to lắm, anh không cần cố ý đến đón tôi đâu!”

 

Khương Tiểu Du nói như vậy, nhưng nụ cười nơi khóe môi cô lại không thể che giấu được.

 

Nghĩ đến việc anh đã cố ý đợi cô trên con đường này, lòng Khương Tiểu Du ấm áp vô cùng.

 

Thực ra rất lâu sau này khi Thẩm Lương Thần nhắc đến bữa cơm khoai lang đó, cô đã phải nghĩ rất lâu mới nhớ ra.

 

Lần đầu tiên các thanh niên trí thức đến điểm, Khương Tiểu Du được Trương Bình Nguyên gọi đến giúp họ nấu một bữa cơm.

 

Đó là một nồi cơm khoai lang sệt sệt, thơm thật là thơm!

 

Khi cơm chín, các thanh niên trí thức đều ăn ở sân, nhưng Khương Tiểu Du lại tinh ý phát hiện thiếu mất một người.

 

Rồi cô phát hiện Thẩm Lương Thần đang hôn mê trong phòng.

 

Thẩm Lương Thần lúc đó thật sự rất gầy, da dẻ tái nhợt không chút huyết sắc, cô đã giúp anh làm một số việc trong khả năng của mình.

 

Nhưng chuyện này cũng không để lại nhiều ấn tượng trong cô.

 

Sau này Thẩm Lương Thần khỏe lại, khi anh ra ngoài làm việc, Khương Tiểu Du hoàn toàn không thể liên tưởng anh với người ốm yếu đáng thương nằm trên giường lúc đó.

 

Vì vậy, Thẩm Lương Thần đã cố tình "tình cờ gặp" cô nhiều lần như vậy, nhưng cô vẫn không nhận ra anh.

 

Sau đó lại gặp Chu Chính Nam kẻ đã nhận vơ công cứu mạng, khiến họ cứ thế lỡ mất nhau!

 

May mắn thay, sống lại một đời, họ lại gặp nhau một lần nữa!

 

Mặc dù đã đến mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên Khương Tiểu Du đến sân nhà Thẩm Lương Thần.

 

Vào trong mới thấy, sân không hề cũ nát như bên ngoài, ngược lại được Thẩm Lương Thần chăm sóc rất tốt!

 

Khoảng đất trống trong sân được anh trồng chút rau xanh, trong sân còn nuôi mấy con gà.

 

Những góc nhỏ trong sân điểm xuyết những bông hoa và cây xanh đẹp mắt.

 

Trong sân còn có một cây hồng, một cây táo tàu, một cây hoa mộc, cả cái sân nhỏ đều tràn ngập vẻ hoang sơ mà tao nhã, khiến Khương Tiểu Du cảm thấy thoải mái vô cùng.

 

Giống như con người Thẩm Lương Thần vậy, bề ngoài trông lạnh lùng, nhưng nội tâm lại lương thiện và mềm mại, phong phú và sâu sắc!

 

Giữa sân đặt một bàn đá và mấy chiếc ghế đá tròn, trên ghế có đặt mấy cuốn sách.

 

Khương Tiểu Du rất muốn đi tới xem, liệu Thẩm Lương Thần có đang đọc sách toàn tiếng Anh không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không đi.

 

Hôm nay cô đến đây không phải để thưởng thức sân vườn của Thẩm Lương Thần, mà là để làm bữa sáng.

 

Thẩm Lương Thần đã đợi cô trong bếp rồi, đúng như lời anh nói, sáng dậy anh đã nhóm lửa xong, nước nóng cũng đã đun một nồi rồi.

 

Ngay cả cá cũng đã được anh làm sạch cả một chậu lớn.

 

Cái này ——

 

Thật là chu đáo!

 

Lòng Khương Tiểu Du đột nhiên ấm áp.

 

Cô thầm ghi nhớ những điều tốt đẹp của Thẩm Lương Thần, xắn tay áo bắt đầu nấu ăn.

 

Bữa sáng không thể làm quá nhiều dầu mỡ, Khương Tiểu Du định làm canh cá và bánh trứng!

 

Bột mì là cô lấy từ không gian ra, đặt vào giỏ mang theo, Thẩm Lương Thần thấy cũng không nói gì.

 

Anh sợ không cho cô bé dùng đồ của mình thì cô sẽ càng cảm thấy khó xử!

 

Trong bếp của Thẩm Lương Thần có khá nhiều thứ dùng được, gia vị chỉ có muối, nhưng dầu, gạo, bột mì thì rất đầy đủ!

 

Không giống như vẻ sống túng thiếu chút nào!

 

Có vẻ anh ta thực sự không biết nấu ăn, nên ngay cả gia vị thừa cũng không có.

 

Dầu đậu nành là của Thẩm Lương Thần, không thể dùng tùy tiện như ở nhà họ Khương, Khương Tiểu Du không nỡ đổ nhiều.

 

Cô đổ một ít dầu đậu nành vào chảo, chờ dầu nóng rồi chiên cá, cá chiên rồi nấu canh sẽ đặc biệt trắng và ngon.

 

Cá chiên hơi vàng, cô cho hành lá và gừng tươi hái từ vườn nhà Thẩm Lương Thần vào phi thơm.

 

Sau đó cho nước sôi Thẩm Lương Thần đã đun sẵn vào, đậy nắp nồi lại ninh nhỏ lửa là được.

 

Khi Khương Tiểu Du làm canh cá, Thẩm Lương Thần cũng không nhàn rỗi.

 

Anh cầm một chậu bột, trong chậu bột đã được Khương Tiểu Du đập năm quả trứng lớn, còn đổ thêm một đĩa hành lá thái nhỏ vào, nhiệm vụ của anh là khuấy đều chậu bột đầy đủ nguyên liệu này thành hỗn hợp sệt.

 

Đến khi canh cá của Khương Tiểu Du làm xong, hỗn hợp bột của Thẩm Lương Thần cũng đã hoàn thành!