Trong Rừng Trúc Có Một Nhà Nông

Chương 41



Dưới lưng chừng núi, Giả Thanh Sơn đang bận rộn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà, hắn còn không hay biết rằng ở trấn trên, đang có người hối hận vì năm xưa đã hủy hôn không cưới Lý Quả Nhi làm vợ.

Người này không ai khác chính là vị hôn phu cũ của Lý Quả Nhi, Tôn Văn Kiệt.

Tôn Văn Kiệt vừa cãi nhau với con hổ cái ở nhà, lòng buồn bực nên muốn ra ngoài hít thở chút khí trời.

Đi mãi đi mãi, hắn tới khu chợ. Vô tình, hắn thấy đối diện có một nam nhân anh tuấn đang đỡ một nữ nhân bụng to quay lưng về phía mình, mua kẹo hồ lô ở một quầy hàng.

Không biết nam nhân anh tuấn kia đã ghé tai nữ nhân bụng lớn nói gì đó.

Một tràng cười trong trẻo, du dương truyền vào tai Tôn Văn Kiệt, âm thanh có chút quen thuộc nhưng hắn không thể nhớ ra đã nghe ở đâu.

Ngay khi Tôn Văn Kiệt định rời đi, hắn thấy nữ nhân bụng lớn quay lưng về phía mình chợt quay mặt lại.

Những người đi đường nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ của nữ nhân đều không kìm được mà dừng bước.

Khi Tôn Văn Kiệt nhìn rõ khuôn mặt tươi tắn ấy, hắn cũng nín thở.

Đây thật sự là người vị hôn thê cũ bị mình từ hôn, người mà khi gặp mình luôn giữ vẻ mặt đờ đẫn, vạn năm không đổi đó sao?

Lý Quả Nhi trước kia cảm thấy Tôn Văn Kiệt tuyệt không phải người thật thà như vẻ ngoài, bởi vậy vẫn luôn hờ hững với vị hôn phu này.

Bởi vì nàng từ ánh mắt Tôn Văn Kiệt khi nói chuyện với cha nương mình, đã nhìn thấy sự ngạo mạn và khinh thường.

Lý Quả Nhi biết chuyện hôn sự của hai người là do hai bên gia đình thấy ưng ý mới định ra.

Có lẽ Tôn Văn Kiệt cũng giống như nàng, không coi trọng cuộc hôn nhân này, nhưng lại vướng bận lời cha mẹ, lời mai mối, không dám phản bác cha nương nên đành phải đồng ý hôn sự của họ.

Đây cũng là lý do nàng luôn không thích Tôn Văn Kiệt, nếu đã không thích thì cứ nói thẳng ra! Cớ gì cứ phải trưng ra vẻ mặt coi thường người khác như vậy.

Nhìn nữ nhân đang cười rạng rỡ như hoa, lòng Tôn Văn Kiệt tràn ngập ghen tị.

Dựa vào đâu mà khi đối mặt với mình thì luôn lạnh lùng băng giá, trước mặt nam nhân khác lại có thể cười rạng rỡ đến thế, đặc biệt là cái bụng chướng mắt kia.

Ban đầu hắn quả thực không coi trọng cuộc hôn nhân mà cha nương định ra, vì nhà họ Lý quá nghèo, hắn sợ sau khi thành thân lại phải giúp đỡ cả nhà cha vợ già.

Hắn muốn tìm một nhà vợ giàu có, như vậy sẽ không bị nhà gái kéo chân.

Thế nhưng hắn cũng không từ chối cuộc hôn sự mà cha nương định ra, hai người cứ thế lạnh nhạt qua lại.

Mãi đến khi nghe người ta nói về việc Vương tiểu thư của Vương viên ngoại ở trấn trên đang chiêu rể, hắn mới nảy sinh ý định.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tôn Văn Kiệt biết vị Vương viên ngoại này, trong nhà có bảy tám thiếp thất nhưng lại chỉ có duy nhất một cô nữ nhi bảo bối là Vương Tống.

Nếu mình cưới được Vương Tống, chẳng phải sau này tài sản của nhà Vương viên ngoại đều là của mình sao?

Càng nghĩ càng phấn khích, hắn cũng chẳng bận tâm tiểu thư nhà viên ngoại trông như thế nào, một lòng muốn cưới được người về nhà.

Hàng ngày hắn đều canh gác gần nhà Vương viên ngoại, chờ đợi một cuộc gặp gỡ tình cờ với Vương Tống hoặc một màn anh hùng cứu mỹ nhân để tạo nên "lương duyên" tốt đẹp này.

Số lần gặp gỡ tình cờ nhiều lên, hai người cũng trở nên thân thiết. Tiểu cô nương đang ở tuổi xuân thì rung động, làm sao có thể chịu nổi những lời đường mật của thiếu niên tuấn tú?

Rất nhanh nàng đã rơi vào cái bẫy dịu dàng do Tôn Văn Kiệt sắp đặt, khó lòng thoát ra.

Tiểu cô nương nói với cha nương mình rằng nàng thề không gả cho ai khác ngoài Tôn Văn Kiệt, thấy cha nương không đồng ý lại đòi lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp.

Phu thê viên ngoại thương nữ nhi không nỡ để nàng chịu chút tổn thương nào, cuối cùng đành bất đắc dĩ đồng ý hôn sự giữa nàng và Tôn Văn Kiệt.

Nhưng khi nghe nói vị tế tử tương lai còn có một vị hôn thê khác, họ giận dữ nhốt nữ nhi vào phòng, cấm nàng qua lại với Tôn Văn Kiệt.

Mấy ngày không thấy Vương Tống vẫn hay lẽo đẽo theo mình, Tôn Văn Kiệt sợ cuộc hôn sự tốn bao tâm sức mới có được này sẽ bị phá hỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế là hắn dùng bạc mua chuộc một bà lão thường xuyên chạy việc bên ngoài, nhờ đó mới biết phu thê viên ngoại vô cùng tức giận vì hắn đã giấu giếm chuyện có vị hôn thê khác.

Để ép Vương Tống đoạn tuyệt với hắn, họ đã nhốt nàng trong phòng, cấm nàng bước ra nửa bước, vì thế nàng mới không đến quấy rầy hắn nữa.

Mặc dù Vương Tống có dung mạo không được như ý, nhưng vì tương lai có thể sống cuộc đời trên vạn người.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, hắn vẫn quyết định hủy bỏ hôn sự này, cha nương nhà họ Tôn đành bất đắc dĩ mặt dày đến nhà họ Lý để từ hôn.

Phu thê Vương viên ngoại thấy Tôn Văn Kiệt thành tâm cầu cưới, bèn chọn một ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ cho hai người.

Sau khi thành thân, đôi phu thê trẻ vẫn sống cùng nhà Vương viên ngoại.

Ban đầu, Tôn Văn Kiệt nể mặt tiền tài, còn có thể giả vờ ân ái, bao dung Vương Tống.

Có lẽ vì thời gian thành thân đã lâu, Vương Tống dần bộc lộ bản tính thật, không chỉ kiêu căng hống hách, mà còn hàng ngày buông lời châm chọc Lý Văn Kiệt chỉ là một tên tiểu bạch kiểm ăn bám.

Tôn Văn Kiệt thật sự không thể chịu đựng được sự châm chọc của Vương Tống, hai người bắt đầu cãi vã, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, từ khi thành thân đến nay chưa bao giờ ngớt.

Mỗi lần Tôn Văn Kiệt vừa mở miệng tranh cãi với Vương Tống, lập tức sẽ bị phu thê cha vợ gọi đi giáo huấn một phen.

Đại ý là Vương Tống từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên.

Ngay cả chính ta cũng không nỡ nói một lời nặng nhẹ, còn ngươi, thân là trượng phu của nàng, càng nên nhường nhịn nàng, chứ không phải tranh cãi hơn thua với nàng.

Tôn Văn Kiệt bây giờ mới hiểu tại sao không thể làm rể nhà người ta, không nói đến chuyện bị người ta khinh thường, mà còn phải nhịn.

Nhớ lại lời cha nương nói với mình năm xưa, trong lòng hắn không khỏi hối hận.

"Con à, con không thể vì tiền mà mờ mắt, nếu con làm rể nhà người ta, cả đời này con sẽ không ngóc đầu lên nổi ở nhà vợ đâu."

"Con rể nhà người ta chỉ dành cho những nhà nghèo không có cơm ăn, hoặc nhà có nhiều anh em không lấy được vợ mới phải làm thôi."

Nhớ lại cảnh ngộ hiện tại của mình, rồi lại hồi tưởng lại cảnh tượng mình nhìn thấy ở chợ hôm nay.

Tôn Văn Kiệt đã rơi những giọt nước mắt hối hận, nếu năm xưa mình không hủy hôn.

Đứa trẻ trong bụng Lý Quả Nhi sẽ gọi mình là cha, nụ cười tươi tắn rạng rỡ ấy cũng chỉ dành riêng cho mình hắn.

Nhưng bây giờ tất cả đã quá muộn, mọi thứ đều không thể quay lại được nữa...

Bên này, Lý Hữu Ngân đưa nữ nhi và tế tử đến lưng chừng núi xong, liền vội vàng đ.á.n.h xe lừa quay về trấn để đón con trai út Lý Văn từ trường tư thục.

Lý Quả Nhi bảo phu quân mình đặt gà con và vịt con vào trong nhà kho săn b.ắ.n trước.

Bởi vì bây giờ những tiểu gia hỏa lông mềm này còn quá nhỏ, để bên ngoài không an toàn, chỉ có thể đợi chúng lớn hơn một chút mới có thể thả ra tự do kiếm ăn.

"Quả Nhi, nàng vẫn chưa nói cho ta biết, vì sao phải mua nhiều gà con vịt con như vậy."

"Nếu chỉ để đẻ trứng, chúng ta bắt vài con là đủ rồi, không cần nuôi nhiều đến thế."

"Phu quân, thiếp nghĩ tiền trong nhà ngày càng ít đi, hai chúng ta không thể cứ ở nhà ngồi không mà ăn hết của cải được!

Thiếp thấy rừng trúc nhà chúng ta khá lớn, rất thích hợp để nuôi gà vịt, đến lúc chúng lớn rồi cũng có thể bù đắp thêm cho chi tiêu gia đình."

"Nương tử, chuyện tiền bạc nàng không cần bận tâm, sau này ta sẽ đặt thêm bẫy ở rìa rừng, mỗi ngày thế nào cũng có chút thu hoạch."

"Tiền bán thú săn đủ cho chi tiêu hàng ngày của hai chúng ta rồi, nàng không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa."

"Nếu nàng muốn nuôi thì chúng ta cứ nuôi. Đợi ngày mai ta sẽ rào quanh rừng trúc lại, để tránh gà con vịt con đi lạc không tìm về được."