Chương 8Mùi thơm của sữa đông hai lớp kí.ch t.hích sự thèm ăn của Cố Gia Ý, kết hợp cùng các hạt đậu đỏ giòn ngọt bên trên càng làm cho cô hết lời khen ngợi. Hứa Sơ Cẩn ngồi một bên thấy bộ dạng ăn uống vui vẻ của Cố Gia Ý cộng thêm việc cô muốn mua thêm vài phần mang về thì có chút ngạc nhiên, dù rằng mọi ngày Cố Gia Ý rất dịu dàng nhưng cũng khá trầm tính, vậy nên hiếm khi nào cô bày ra dáng vẻ trẻ con như vậy trước cô nhóc thực tập sinh này.“Tiểu Hứa, giờ chị định đến bệnh viện, em muốn trở lại tòa soạn hay là đi cùng chị?” Cố Gia Ý ngậm viên bánh bạch tuộc đầy miệng, lúng búng hỏi.“Cô Cố, chị chưa hết bệnh sao?” Hứa Sơ Cẩn hơi bất ngờ, chuyện Cố Gia Ý bị bệnh cô ấy cũng có nghe nói đến, chỉ là không nghĩ cô ấy đã khỏe hơn rồi mà vẫn còn phải tới bệnh viện: “Chị cẩn thận ghê!”“Haha…” Cố Gia Ý vui vẻ cười, cô nhóc này đúng là ngây thơ thật, “Không phải đâu, em xem này, hồi nãy chị mua nhiều sữa đông hai lớp quá nên tính đem đến cho nhỏ bạn thân của mình ấy mà, bạn chị đang là thực tập sinh ở bệnh viện.”“Bác sĩ? Tuyệt thật, em thật sự được đi cùng sao? Thế không phải em sẽ có cơ hội được nhìn thấy cuộc sống hằng ngày của những thiên thần áo trắng ạ?”“Ừm, đi thôi.”Hai người cùng nhau xách mấy túi sữa đông hai lớp kèm theo bánh bạch tuộc đến bệnh viện mà Mạnh Hiểu Đình làm việc. Nói thật lòng thì Cố Gia Ý không hề thích bệnh viện chút nào, không phải là vì cô sợ chích ngừa mà vì ở nơi đó luôn có cảm giác đau thương mất mát. Mạnh Hiểu Đình từng nói, từ sự chua xót lần đầu nhìn thấy bệnh nhân tử v o n g đến sự trầm lặng của hiện tại, không phải vì cô ấy đã kiên định hơn, mà là vì mỗi ngày đã quen với việc nhìn thấy những cảnh tượng đau thương như thế rất nhiều lần. Đó cũng là lý do vì sao Cố Gia Ý rất ngưỡng mộ Mạnh Hiểu Đình nhưng cũng rất thương cho cô bạn của mình, cô sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên Mạnh Hiểu Đình nhìn thấy bệnh nhân ra đi đã khóc bất lực như thế nào qua điện thoại với cô. Vậy nên, nói bác sĩ và y tá là những con người vĩ đại có lẽ là bởi vì rất nhiều lần họ phải cùng chiến đấu với tử thần để giành giật từng giây phút sống cho bệnh nhân, thế nhưng cuối cùng lại chỉ có thể nhìn từng nhịp tim ngừng đập, đối diện với những cái c h ế t đó bọn họ cũng rất đau buồn, nhưng khác với người thường họ phải mạnh mẽ kiên cường vượt qua cảm giác đó.Cố Gia Ý vừa đi tới đại sảnh bệnh viện thì nhận được tin nhắn của Mạnh Hiểu Đình: “Bảo bối, sắp có cuộc giải phẫu khẩn không biết khi nào sẽ kết thúc nên mày đừng tới bệnh viện nữa. Không tới hai, ba tiếng nữa là bắt đầu giải phẫu rồi, đợi tới lúc tao xuống dưới, sữa đông hai lớp sẽ bị thiu mất!! Thôi, tạm biệt đồ ăn ngon của tao!!”Cố Gia Ý nhìn vào điện thoại thở dài, sau đó mỉm cười an ủi cô bạn, không đành lòng nói với Hứa Sơ Cẩn đang đi kế bên mình: “Xem ra hôm nay phải khiến em thất vọng rồi, thiên thần áo trắng của chúng ta có cuộc giải phẫu đột xuất!”“Cố Gia Ý!”Cố Gia Ý chưa kịp quay người rời đi thì ở đại sảnh chợt có ai đó hét lớn gọi tên cô, khiến cô nhất thời hoảng hốt kèm theo chút bất lực. Có phải toàn bộ người ở đại sảnh đều đang nhìn cô không? Xấu hổ quá đi mất!“Là cô phải không, Cố Gia Ý?”Nhậm Kiều Sơ đang chán nản kéo Nhậm Tô đi lấy thuốc vừa quay người lại thì thấy ở đằng xa có bóng dáng một cô gái đang cầm điện thoại mỉm cười. Cô gái ấy buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc một chiếc váy màu lam nhạt, khuôn mặt thanh tú, dịu dàng khiến người ta rất muốn đến gần. Là Cố Gia Ý!“Nhậm Kiều Sơ?” Nhìn một nam một nữ đang đi nhanh về phía này, Cố Gia Ý đột nhiên cảm thấy mình cùng Nhậm Kiều Sơ và người đàn ông không rõ tên tuổi kia đúng thật là có duyên mà, cứ vô tình gặp nhau hết lần này đến lần khác.“Hi, hai cô gái xinh đẹp.” Nhậm Kiều Sơ vui mừng chào hỏi, sau đó lại chán ghét lắc lắc cánh tay Nhậm Tô, “Lại gặp nhau rồi, à còn có, đây là anh họ của tôi, tên là Nhậm Tô!”Nhậm Tô hiểu rõ ý đồ của Nhậm Kiều Sơ nhưng không biết nên nói gì với Cố Gia Ý, cuối cùng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi: “Xin chào, tôi là Nhậm Tô.”Cố Gia Ý chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô vì một người không quen biết mà dao động tâm tình đến vậy. Khi cô chấp nhận được việc người này cùng cô gái năm đó chia tay rồi cùng Nhậm Kiều Sơ kết hôn sinh con, hóa ra tất cả mọi chuyện đều là do cô hiểu lầm, chỉ là anh trai của Nhậm Kiều Sơ thôi sao.Cố Gia Ý ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt mình, anh mặc một bộ vest tối màu, tay trái đang cầm túi thuốc, tay phải bị Nhậm Kiều Sơ ôm lấy, dáng vẻ xa cách như không muốn người khác lại gần nhưng nụ cười vẫn nhẹ nhàng và rất lịch sự, là một dáng vẻ hoàn toàn khác với sự chiều chuộng và dịu dàng anh dành cho cô gái hai năm trước. Cô nhìn anh rồi chợt nghĩ, có lẽ ngoài người thân và bạn bè của mình ra, anh đều sẽ đối xử với mọi người bằng dáng vẻ tưởng chừng dịu dàng nhưng lại lịch sự xa cách giống như này đi.“Cô Cố, anh ấy đẹp trai quá.” Hứa Sơ Cẩn ghé sát vào tai Cố Gia Ý nói nhỏ.Cố Gia Ý khẽ cười, chưa kịp đáp lại lời giới thiệu của Nhậm Tô thì đã bị câu nói của Nhậm Kiều Sơ làm cho đỏ mặt: “Đúng nha đúng nha, cô bé dễ thương này thật là có mắt nhìn! Anh trai tôi lớn lên không có gì ngoài cái mã đẹp trai này đâu! Cố Gia Ý, cô có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì có thể xem xét đến anh trai tôi này, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, mặt nào cũng ổn! Không cần ngại đâu, tôi ủng hộ cô!”“Ui da, anh, anh làm gì vậy!” Bất ngờ bị Nhậm Tô nhéo một cái, Nhậm Kiều Sơ đau điếng người, la to.Cố Gia Ý bên này có chút xấu hổ không biết nên đáp lại lời mai mối của Nhậm Kiều Sơ như thế nào. Cô thực sự không theo kịp tiết tấu này, giới thiệu anh trai mình cho người xa lạ mới gặp mặt hai lần cũng được sao?“Thật xin lỗi em, em gái tôi chỉ nói giỡn thôi.” Nhậm Tô bất lực với cô em họ của mình rồi lại nhìn sang cô gái trước mặt đang đỏ bừng mặt xấu hổ, trong mắt dần dần cũng nhiễm ý cười: “Con bé bị bệnh nên hơi cô đơn, chỉ là muốn có thêm bạn bè thôi.”Nhậm Kiều Sơ định bụng gân cổ cãi lại, vừa hay nhìn thấy ý cười trong mắt cùng giọng nói ấm áp của Nhậm Tô nên quyết định nuốt xuống lời đang định nói ra. Nghĩ ngợi một lát, cô ấy đắc ý nhìn sang anh rồi cười tươi như hoa, “Cố Gia Ý, hay là chúng ta kết bạn WeChat đi, hiếm khi mới gặp được người hợp ý như vậy, sau này rảnh chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”Cố Gia Ý muốn từ chối yêu cầu của Nhậm Kiều Sơ nhưng bắt gặp ánh mắt chờ mong của cô ấy, cô lại không đành lòng nói ra nữa, cuối cùng đành đồng ý: “Được”“Cô Cố, tổng biên tập vừa nhắn tin hỏi em khi nào chúng ta về ạ.” Lúc này Hứa Sơ Cẩn thực sự không hề muốn quấy rầy chuyện tốt của Cố Gia Ý chút nào, chỉ là tổng biên tập gửi tin nhắn nên đành phải lớn giọng hỏi cô dù trong lòng vô cùng tiếc nuối khi phải cắt ngang cuộc trò chuyện.Cố Gia Ý nghe thấy lời của Hứa Sơ Cẩn thì như được trút hết gánh nặng, “Chị biết rồi, chúng ta quay về thôi.”“Hửm? Cố Gia Ý, cô làm việc ở mảng tạp chí sao? Hay là làm ở bên mảng báo chí?”“Ừm, tôi làm ở tòa soạn Cứu tinh.” Cố Gia Ý nhìn sang túi sữa đông hai lớp cùng bánh bạch tuộc trên tay mình, rồi lại nhớ tới sự giúp đỡ của Nhậm Kiều Sơ ở phòng truyền dịch, “À, đây là đồ ăn tôi vừa mua khi đi khảo sát địa điểm lúc nãy, cô cứ cầm lấy đi, coi như là lời cảm ơn vì hai hôm trước cô đã giúp đỡ tôi!”“Tôi nhận được thật sao? Cảm ơn cô nha! Trên đời này tôi thích nhất là ăn uống đó.” Nhậm Kiều Sơ vui vẻ nhận lấy túi từ tay Cố Gia Ý, vốn định khích lệ anh họ mình cố gắng thêm một chút, lại nhìn thấy Nhậm Tô như đang suy tư gì đó khác với dáng vẻ thường ngày. Nhậm Kiều Sơ có chút chán nản, ông anh cô có ý gì đây? Rốt cuộc là có thích Cố Gia Ý hay không?Sau khi tạm biệt Nhậm Kiều Sơ và Nhậm Tô, trên đường quay lại tòa soạn, Hứa Sơ Cẩn không nhịn được mà bắt đầu buôn chuyện: “Cô Cố, chị thấy người hồi nãy như thế nào? Anh ta đúng là cực phẩm, nhẹ nhàng lịch sự, khí chất nho nhã, đây không phải là hình mẫu nam chính chỉ có trong tiểu thuyết thôi sao?”“Như trong tiểu thuyết nói ấy, tìm bạn trai thì phải tìm người như anh ta vậy, đối với người ngoài thì lạnh giá như sương, đối với bạn gái thì nhiệt tình như lửa, đó mới là hình mẫu bạn trai tốt đúng chuẩn bá đạo tổng tài!”Cố Gia Ý nghe lý lẽ của Hứa Sơ Cẩn thì bật cười, “Em nhìn sao mà thấy được Nhậm Tô là cái kiểu người mặt lạnh như sương, nội tâm nhiệt tình như lửa thế?”“Không phải trong tiểu thuyết đều viết thế sao ạ? Với lại em gái anh ta rõ ràng còn có ý tác hợp chị với anh ta nữa cơ, cô Cố, cố lên, em ủng hộ chị!”“Em đó, viết tốt bản thảo của mình trước đi, đời thực sao có thể giống với tiểu thuyết được chứ?” Thực chất Cố Gia Ý không để tâm tới lời nói của Nhậm Kiều Sơ cho lắm, người đàn ông kia đối với người thân dịu dàng chiều chuộng, nhưng rõ ràng với người ngoài anh sẽ dựng lên một bức tường vô hình ngăn cách họ. Cô không tự nghĩ mình xinh đẹp đến mức khiến người ta vừa gặp đã yêu, đó chỉ là suy nghĩ mơ tưởng của các cô gái mới lớn, mà cô, đã sớm trưởng thành từ lâu rồi, “Nếu anh ấy xấu trai một chút, có lẽ chị sẽ suy nghĩ đến lời đề nghị của Nhậm Kiều Sơ.”“Ơ sao lại thế ạ? Lẽ nào lại thế được hả chị?”Cố Gia Ý không trả lời câu hỏi của Hứa Sơ Cẩn, dù sao thì rõ ràng là cô ấy không đồng ý với quan điểm của cô.Vì sao ấy hả? Cố Gia Ý lắc đầu, trong lòng chợt dâng lên cảm giác buồn bã. Cô cũng từng mong muốn có được một mối tình giống như trong tiểu thuyết đã viết, vậy nên khi gặp Vệ Thanh Lãng, cô đã từng nghĩ mình rất may mắn, may mắn khi có được câu chuyện tình đẹp đẽ giống như nội dung của bộ tiểu thuyết mình yêu thích nhất. Thế nên ở đoạn tình cảm đó, cô đã dùng tất cả để yêu, gần như đặt Vệ Thanh Lãng ở nơi đầu quả tim, không ai có thể thay thế. Nhưng rồi cuối cùng, cô nhận ra rằng dù đời thực và tiểu thuyết có giống nhau đến mấy thì vẫn sẽ có sự khác biệt, mà sự khác biệt này vĩnh viễn không ai có thể đoán trước được. Giống như việc cô chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm gắn bó hơn ba năm của cô và Vệ Thanh Lãng sẽ kết thúc bằng cách kia.Về phần Nhậm Tô, gương mặt của người này đúng thật là khiến Cố Gia Ý khó mà quên được. Đúng như Hứa Sơ Cẩn nói, người này thực sự rất tuấn tú, khí chất xuất chúng khiến người ta khó rời mắt, đây có lẽ cũng là lí do vì sao dù đã hơn hai năm trôi qua cô vừa nhìn đã nhận ra anh ngay. Thế nhưng, người ưu tú như anh, cô đã không còn đủ dũng khí và tự tin để ở bên nữa.Cô tin rằng ông trời luôn rất công bằng, trên đời không tồn tại chuyện không làm mà có ăn, ngồi mát ăn bát vàng, thế nên cô không có đủ tự tin, hay nói đúng hơn là cô không tin vào việc mình không cần làm gì mà có được một người bạn trai “nhà người ta” như Nhậm Tô.Về phần việc phải làm, Cố Gia Ý nghĩ, mối tình với Vệ Thanh Lãng đã làm cô đánh mất chính bản thân mình, mà hiện tại, cô đã không còn là cô gái ngây thơ của nhiều năm trước có thể bất chấp tất cả để yêu. Một người đúng chuẩn cực phẩm như Nhậm Tô, cô không dám yêu, cũng không biết cách yêu. Nếu sau này hai người thực sự bên nhau, e rằng cô cũng sẽ lo lắng được mất, tình cảm như thế thật sự rất khổ sở. Mà thứ cô muốn từ trước đến nay đều không thay đổi, chỉ cầu một tình yêu bình thường, giản dị trôi qua.Tình yêu luôn không thể tách rời với cuộc sống, dù có lãng mạn đến mấy cuối cùng cũng sẽ trở lại bình thường, cô tình nguyện cùng nhau đi qua những ngày tháng khó khăn nhưng lại không muốn vì thứ tình cảm quá mạnh mẽ đó mà phải chịu tổn thương.Cố Gia Ý, nói nhiều đến thế, cuối cùng nguyên nhân đơn giản nhất không phải chỉ là do mày quá nhát gan thôi sao!