Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt

Chương 48



Chương 48Chuyện xưa của Hạ Viện khi vừa bắt đầu đã khiến bao người hâm mộ nhưng kết cục lại không khỏi khiến người ta thổn thức.Đến khi một bàn đồ ăn ngon đã không còn chút dư thừa nào nữa, Hạ Viện mới buông đũa, nói: “Được rồi, ăn xong rồi, giờ có nói chuyện thì cũng không làm ảnh hưởng xấu tới quá trình tiêu hóa thức ăn nữa. Chuyện cũng đơn giản lắm, tao với Tôn Hi Kiệt chia tay, sau đó tao nghỉ việc.”“Lý do là gì?” Cầm điện thoại trên tay định bụng gửi tin nhắn cho Nhậm Tô, nghĩ thế nào, Cố Gia Ý lại khóa màn hình lại, nhét điện thoại vào lại túi xách.“Nghi Gia, có một chuyện tao chưa từng nói cho mày và Đan Đan biết, bởi vì tao biết nếu tao nói ra thì chắc chắn bọn mày sẽ mắng tao cho mà xem.” Hạ Viện đột nhiên hít một hơi sâu, hốc mắt không biết là do khói từ mẻ cá nướng bốc lên làm cay hay là vì thương cảm mà đỏ ửng, “Tháng năm năm ngoái tao dính bầu.”“Hạ Viện… mày…”“Tao dính bầu, nhưng lại chính tay ký tên đình chỉ. Tao vẫn luôn hy vọng tao sẽ có một đứa con gái đáng yêu, tao sẽ cho con bé mặc những chiếc váy thật xinh, dẫn con bé cùng đi dạo phố, cùng chơi đồ chơi. Nhưng tới khi tao thật sự có một đứa con rồi thì lại không thể giữ nó lại được. Cảm giác khi ấy của tao là cực kỳ tuyệt vọng, rất u ám nhưng lại bất lực không biết làm sao…”Hạ Viện nói đến đây thì rơi nước mắt. Ngày thứ sáu, trong tiệm kín bàn, cô ấy cứ thế mà bật khóc. Cố Gia Ý không biết phải an ủi thế nào, đứng dậy đi tới ngồi sát bên Hạ Viện, vụng về ôm cô ấy, để cô ấy ngả đầu vào vai cô lặng lẽ khóc.“Thực ra từ lúc sắp tốt nghiệp thì tao đã biết bố mẹ anh ấy không muốn hai chúng ta ở bên nhau. Trước giờ chỉ thấy mấy tình tiết bố mẹ chồng không muốn đứa con dâu chướng mắt bước chân vào cửa hoặc thẳng tay ném chi phiếu vào mặt qua mấy bộ tiểu thuyết hay phim truyền hình thôi, thế mà mày biết không, cái cảnh đấy lại diễn ra ở ngay trước mắt tao. Tao vẫn biết điều kiện gia cảnh nhà anh ấy không tồi, nhưng hoàn toàn không biết xưởng gia công của nhà anh ấy lớn đến bao nhiêu, đương nhiên cũng không hề biết bố mẹ anh ấy hy vọng có thể cưới về một cô con dâu có thể giúp anh ấy gánh vác cơ ngơi chứ không phải là một đứa con gái tầm thường như tao.”Rõ ràng đều đã là chuyện quá khứ, nhưng bây giờ qua lời kể chậm rãi, trái tim Hạ Viện lại nhói đau. Cô ấy vùi đầu vào bả vai Cố Gia Ý, không màng tới xung quanh đều là người xa lạ ăn cơm nóng hóng chuyện thiên hạ, nói đứt quãng câu được câu mất trong nhạt nhòa nước mắt.“Tính tao chưa bao giờ cảm thấy tự ti vì gia cảnh của tao bao giờ. Cha mẹ tao chỉ là công nhân viên chức bình thường nhưng vẫn luôn dốc sức cho tao mọi thứ tốt nhất có thể trong phạm vi năng lực của họ. Cha mẹ tao trước giờ ăn mặc tiết kiệm hết sức để cho tao cơm ăn áo mặc không thua kém bạn bè đồng trang lứa, nhưng tao từ trước tới nay chưa bao giờ vì hoàn cảnh nhà mình không có tiền mà cảm thấy tự ti không dám ngẩng đầu trước mặt bạn bè. Ấy thế mà, đúng vào cái ngày hôm đó, mẹ anh ấy tìm tới gặp tao, hỏi tao vì sao lại muốn ở bên Tôn Hi Kiệt? Lẽ nào là vì nhà họ có một xưởng gia công to oạch chăng? Là vì Tôn Hi Kiệt có thể chi nhiều tiền mua cho tao bao nhiêu thứ đồ?”“Khoảnh khắc đó, bên tai tao như có sét đánh xuống đầu. Nghi Gia, tao thật sự không hiểu được, tao ở bên Tôn Hi Kiệt chỉ vì tao thực sự rất thích anh ấy, hà cớ gì mẹ anh ấy lại nghi ngờ suy đoán tình yêu của tao?” Giọng cô ấy nhỏ dần, bây giờ ngẫm lại, kết cục của hai người họ có lẽ đã được định sẵn ngay từ đầu, chẳng qua là cô ấy cứ cố chấp không chịu nhận thua, không chịu thừa nhận mà thôi. “Nhưng tao không muốn nhận thua, trái lại còn muốn chứng minh tao không phải là loại con gái ham hư vinh như thế, cho nên tao không nhượng bộ, vẫn nhất quyết ở bên Tôn Hi Kiệt. Thậm chí sau này hai bọn tao quay về Tô Châu, cùng ra ngoài thuê nhà ở chung, tao cũng chưa từng một lần bắt anh ấy trả tiền nhà. Chỉ có điều, đến cuối cùng thì tao vẫn là kẻ thua trận, tao thua rồi Nghi Gia ạ. Dáng vẻ tao dốc hết toàn lực chứng minh bản thân trong mắt mẹ của anh ấy có lẽ chỉ là trò hề mà thôi. Đến tận lúc chia tay rồi, tao mới hiểu ra một chuyện, tao tận lực chứng minh rốt cuộc là vì cái gì? Có ai yêu cầu tao chứng minh cái gì đâu cơ chứ?”Cố Gia Ý im lặng, không biết phải dùng lời lẽ như thế nào để an ủi cô bạn thân bề ngoài cực hiền dịu nhưng tâm hồn vô cùng mạnh mẽ, kiên cường này. Khi còn học đại học, lúc biết tin bạn trai của Hạ Viện là bạn học cùng bàn hồi cấp ba của cô ấy, một người học ở Thượng Hải, một người lại tới tận Nam Kinh xa xôi nhưng tình cảm chưa bao giờ phai nhạt, mấy người các cô đã rất hâm mộ, không hề có chút đố kỵ, chỉ hy vọng tình yêu này có thể tu thành chính quả, đơm hoa kết trái. Nhưng ai có thể ngờ kết cục lại làm người ta đau lòng đến vậy, người trong cuộc phải trả một cái giá quá bi thương.“Thế còn cậu ta? Cả quá trình đó, Tôn Hi Kiệt không hề có lấy một lần hành động vì tương lai của hai đứa mày à? Còn có đứa bé, cậu ta chưa từng nghĩ tới đứa con của cả hai để tác động tư tưởng cho bố mẹ hay sao?” Chẳng lẽ cứ vậy trơ mắt nhìn máu mủ của mình biến mất ở thế giới này? Chẳng lẽ cậu ta nỡ lòng nhìn Hạ Viện phá bỏ, để thân thể tổn thương đến cùng cực như vậy, còn tiếp tay cho cô ấy lén dối gạt cô và Đơn Đan Đan?“Hành động sao? Nghi Gia, trước lễ đính hôn của Đan Đan, tao từng nói với mày rồi, đám cưới có lẽ là một cái kết tốt đẹp, chí ít thì lúc ban đầu hai người cũng đã được người lớn hai gia đình đồng tình ủng hộ, nhưng cái kết đó căn bản không dành cho tao, bởi vốn dĩ tao không may mắn nhận được lời chúc phúc.” Hạ Viện lau khô nước mắt, đột nhiên ngoảnh đầu cười nói: “Tao không muốn tin sự thật này cho nên mới nỗ lực chứng minh bản thân, kết quả đổi lại được gì đâu? Có lẽ từ ngày đầu Tôn Hi Kiệt cũng giống tao, chọn ở bên tao, tràn trề nhiệt huyết ra sức chứng minh trước mặt bố mẹ anh ấy rằng tình yêu của bọn tao là thật, nhất định bọn tao sẽ không vì tác động bên ngoài mà chia cách nhau. Nhưng lâu dần, bất luận là bọn tao có làm cái gì thì câu từ phản đối vẫn cực kỳ gay gắt, đến khi việc bất chấp gia cảnh lớn lên không cân xứng vẫn lén lút ở chung bị bại lộ, tao hết cách chống đỡ, anh ấy cũng mệt mỏi. Mà một khi ai cũng mệt rồi thì sẽ không còn thứ gọi là tình yêu mãnh liệt nữa, cũng không còn nguyện ý tin tưởng nhau như trước. Bọn tao thật sự mệt rồi, rất mệt, trong ánh mắt nồng đậm tình yêu khi trước giờ nhìn nhau chỉ thấy toàn là nghi kỵ và bất mãn, tới khi hết chịu nổi nữa thì bùng nổ.”“Nghi Gia, thực ra tao rất hâm mộ mày, thật đấy, Nhậm Tô rất tốt, mày cũng tốt chẳng kém gì.” Một Hạ Viện vừa khóc lóc khổ sở ban nãy dường như chưa từng xuất hiện, bây giờ cô ấy đã lau sạch vệt nước mắt trên mặt, uống một ly trà lúa mạch, dáng vẻ như thể muốn xóa sạch dấu vết của một người tên Tôn Hi Kiệt, “Ngay khi Tôn Hi Kiệt trở thành một Tôn Hi Kiệt hoàn toàn khác với trước kia, khi mà tất cả sự nỗ lực trước đó trở thành sự nỗ lực của duy nhất một mình tao, tao đột nhiên cảm thấy rất hoang mang không biết bản thân đang làm cái gì, cũng không biết mình làm vậy rốt cuộc là vì mục đích gì. Nhậm Tô có thể vì mày mà dụng tâm săn sóc, vì mày mà bất chấp hình tượng, Lục Hách Nam có thể bao dung tính khí nóng nảy của Đan Đan, có thể mặc cho nó đánh mắng tùy ý. Thế nhưng khi tao ở bên Tôn Hi Kiệt, những việc này cơ bản là không có khả năng xảy ra.”“Tao không bao giờ đủ khả năng bảo vệ cho tình yêu của chính mình, không ngờ đến cuối cùng tình yêu tốt đẹp nhất của mình lại trở thành nỗi hận thù sâu sắc nhất, những lời yêu thương ngọt ngào lại biến thành những lời khắc nghiệt đau đớn nhất. Có lẽ lựa chọn từ bỏ đứa bé là đúng, nếu không, đợi đến khi con tao được sinh ra đời thì nó cũng sẽ không được hạnh phúc.”“Hạ Viện, thực ra mày hoàn toàn có thể nói cho bọn tao biết chuyện.” Lúc này, cô thậy sự rất muốn nói cho Hạ Viện biết hai người các cô vẫn ở đây, chỉ là không biết vì sao câu chữ trôi tuột đi đâu mất, không thể nói rõ ra tâm ý của mình.Hạ Viện thuận tay đưa tiền trả cho người phục vụ, ngăn cản động tác rút ví tiền của Cố Gia Ý, cô ấy nói: “Mày nhìn xem, tao tới đây chỉ có mỗi hành lý mang theo thôi, thời gian tới sẽ còn ăn nhờ ở đậu mày dài, mong mày chiếu cố nhé.”Đối với việc cô ấy không trả lời thẳng vào vấn đề, Cố Gia Ý cảm thấy lòng mình rất buồn bực. Rốt cuộc thì đã bỏ lỡ bao nhiêu điều mới khiến cô và Đơn Đan Đan không nhận ra sớm hơn những điểm bất thường của Hạ Viện, đến nỗi tận khi cô ấy đã phải khó khăn đưa ra bao nhiêu lựa chọn quan trọng như vậy mà hai người các cô vẫn chưa hay biết?Cùng Hạ Viện đi dạo bên ngoài bến cảng, cảnh đêm trên bến cảng chính là cảnh tượng mỹ lệ nhất Cố Gia Ý từng gặp, đây cũng là nơi cô thích ghé đến nhất mỗi khi có chuyện buồn bực. Đứng trước tòa cao ốc phía đối diện đang không ngừng biến hóa ánh đèn, tâm tình của Hạ Viện cũng nhiều lần thay đổi, “Nghi Gia, mày không cần lo lắng cho tao đâu, bắt đầu từ lúc tao quyết định buông tay thì tao đã chuẩn bị sẵn cho mình rồi. Có thể bước đầu tiên sẽ rất khó khăn, nhưng chỉ cần tao vượt qua được thì mọi khó khăn sau này sẽ chẳng thể nào quật ngã được tao nữa.”“Hạ Viện, chuyện trước kia chúng ta không nhắc tới nữa, nhưng từ giờ trở đi, bất kể mày gặp phải chuyện gì cũng đừng quên còn có tao với Đan Đan. Đã giao kèo với nhau rồi, có phúc cùng vui, cùng cười, cùng khóc. Có thể hai đứa bọn tao sẽ không làm được gì cho mày cả, nhưng bọn tao hoàn toàn có thể cùng khóc với mày, cùng san sẻ nỗi buồn của mày.” Đây là Hạ Viện, một cô gái tưởng chừng rất yếu đuối nhu nhược nhưng thực tâm bên trong vô cùng kiên cường. Cho đến tận giờ phút này, cô vẫn không thể tưởng tượng nổi khoảnh khắc cô ấy lựa chọn từ bỏ máu mủ đã có bao nhiêu thống khổ và bi thương.“Được, tao hứa với mày, từ nay về sau sẽ không một mình im lặng chịu khổ nữa.” Ánh đèn điện rực rỡ rọi xuống hai gương mặt tươi cười như bừng lên tuổi trẻ, nhưng thần thái trong ánh mắt lại hoàn toàn không như thế, “Nghi Gia, không biết mày có tin hay không, nhưng lúc tao quyết định rời đất Tô Châu, tao đã âm thầm hạ quyết tâm, Hạ Viện tao từ nay về sau nhất định phải tồn tại trên đời một cách kiên cường hơn nữa, sống tốt, làm việc tốt, tuyệt đối không được yếu đuối, bất lực như khi từ bỏ máu mủ nữa. Tao đã sâu sắc hiểu ra rồi, chỉ khi biến mình trở thành người kiên càng mạnh mẽ hơn mới có thể khiến mình không rơi vào thế bó tay bất lực, lại càng không phải đắn đo suy nghĩ.”“Nhưng mà Hạ Viện…” Cuộc sống vốn dĩ được gọi là cuộc sống chính là vì ẩn chứa quá nhiều sự việc không thể đoán trước được.“Nghi Gia, không có “nhưng mà”.” Cô ấy xoay người, hiên ngang đón gió đêm, ánh mắt nhìn chăm chú vào tòa tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông, “Tao đã qua rồi cái tuổi mộng mơ vớ vẩn, tao biết rõ bản thân tao muốn gì. Tao đã thôi mong chờ việc có thể tiếp tục mối tình một thời với Tôn Hi Kiệt, giờ tao chỉ hy vọng từ nay về sau sẽ vì chính mình mà sống thật tốt, thích làm việc gì thì làm, lấy mục tiêu làm cho cha mẹ tao ngày nào cũng được sống vui sống khỏe. Nếu như có thể thì đợi tới khi tao có đủ khả năng, tao nhất định sẽ đổi cho cha mẹ tao một căn nhà lớn hơn…”“Hạ Viện…” Nói gì bây giờ? Một Hạ Viện hết lòng vì tình yêu trước kia đã không còn nữa, hiện giờ đứng trước mặt cô là một Hạ Viện hoàn toàn khác với ánh mắt cực kỳ kiên định, hoặc nói chính xác là đã hạ quyết tâm nhưng vẫn chưa thể xóa bỏ đau đớn trong lòng. Hạ Viện đã trưởng thành, cái giá phải trả là rất đau đớn, còn cô lại loay hoay không biết phải làm gì giúp đỡ.“Được, vậy thì tới Thượng Hải làm việc, cả ba chúng ta đều ở Thượng Hải, như vậy sẽ lại có thể giống như khi còn học đại học, cùng nhau tụ tập ăn uống, cùng nhau vui vẻ.” Suy nghĩ thật lâu, Cố Gia Ý quyết định gạt phắt vấn đề quá áp lực này, “Quan trọng hơn là chúng ta sẽ lại có thể cùng nằm chung trên một chiếc giường, nói cho nhau nghe những tâm sự trong lòng. Hạ Viện, tao thực sự rất nhớ khoảng thời gian ấy, rất nhớ những ngày ba chúng ta ở bên nhau.”Thời thanh xuân niên thiếu mỹ lệ đến thế, nhưng cả ba người họ chẳng thể nào mãi sống trong quá khứ được, chỉ có thể nhìn về phía trước, lấy tương lai làm chuẩn, chỉ có thể lựa chọn bước nhanh qua quá khứ có tươi đẹp, có đau khổ, nghênh đón một ngày mới hoàn toàn khác.“Được.” Hạ Viện cười, có một điều cô ấy không nói cho Cố Gia Ý biết, vì trái tim chịu tổn thương sâu sắc nên cô ấy đã mất hết sức lực tìm tình yêu…Trời đêm tháng mười một mang theo cái lạnh phả vào mặt, ngoảnh đầu nhìn Hạ Viện vẫn ngẩn người nhìn về phía trước, Cố Gia Ý lại một lần nữa lấy điện thoại ra muốn gọi cho Nhậm Tô để được nghe giọng nói của anh. Nhưng nhìn hình ảnh Hạ Viện cô đơn giữa một mớ hỗn độn, trong phút chốc cô lập tức từ bỏ ý định ấy.Ngón tay lướt nhẹ vài phím trên điện thoại, cô gửi đi một tin nhắn ngắn gọn: Nhậm Tô, ngủ ngon.Thực ra điều cô muốn nói chính là: Nhậm Tô, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh… 

 

Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com