Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt

Chương 46



Chương 46Quách Duy Vi… Cái tên này hình như đã từng nghe qua ở đâu đó. Nhậm Tô cau mày, trong lòng thoáng xẹt qua một cảm giác bất an.“Không phải cô…”Không phải cô ta đang hẹn hò với Vệ Thanh Lãng sao? Cố Gia Ý ngập ngừng, không có cách nào hỏi ra nghi vấn đang xuất hiện trong lòng mình lúc này. Thời đại học, cuộc sống của cô tuy đơn giản nhưng rất hạnh phúc, cô thậm chí còn lầm tưởng rằng mình và Vệ Thanh Lãng sẽ mãi mãi bên nhau. Thế nhưng đáng tiếc là kể từ khi cô quen biết Vệ Thanh Lãng thì cái tên Quách Duy Vi đã luôn được gán ghép với anh ta. Thậm chí dù cho sau này Cố Gia Ý và Vệ Thanh Lãng đã xác định quan hệ và hẹn hò thì thỉnh thoảng cô vẫn nghe được những câu nói không biết là vô tình hay cố ý như “Tôi còn tưởng Vệ Thanh Lãng với Quách Duy Vi quen nhau cơ đấy.” Sau này, có vài lần Vệ Thanh Lãng sẽ dẫn cô đến tham gia tiệc tùng của khoa bọn họ, dù muốn hay không Cố Gia Ý cũng phải gặp Quách Duy Vi. Dù cho mỗi lần cô nàng này gặp Cố Gia Ý đều rất dịu dàng và lịch sự nhưng có lẽ là vì những lời đồn đại và những chuyện lúc tập huấn quân sự nên cô không có mấy thiện cảm với cô ta. Sau đó nữa thì bọn họ tốt nghiệp, Vệ Thanh Lãng đề nghị chia tay, rồi đi du học, thật lòng mà nói lúc đó Cố Gia Ý cũng đã từng nghi ngờ anh ta vì Quách Duy Vi nên mới đưa ra lựa chọn như vậy. Có điều cô biết rõ đây là một suy đoán hoàn toàn vô căn cứ mà bản thân tự nghĩ ra, chỉ là khi người ta tuyệt vọng một chuyện gì đó, lẽ thường tình vẫn luôn tìm một cái cớ, đổ lỗi cho điều người ta kiêng kị. Mà Quách Duy Vi vừa hay lại là lý do phù hợp nhất lúc đó Cố Gia Ý có thể nghĩ ra để quên đi vết thương lòng.Cho đến lần trước, cô vô tình gặp lại hai người họ ở trung tâm thương mại, nhìn thấy Vệ Thanh Lãng vừa trở về từ nước ngoài đã ở bên Quách Duy Vi, cô đã rất đau đớn, cũng rất bi thương, nhưng rồi cũng vì vậy mà cô quyết định buông bỏ hết thảy. Cố Gia Ý từ bỏ mọi sự bướng bỉnh của mình trước đây, chấp nhận việc mình và Vệ Thanh Lãng đã không còn khả năng nào nữa, câu hỏi khó cô vẫn mải miết kiếm tìm đáp án năm đó về chuyện của Quách Duy Vi và Vệ Thanh Lãng cũng đã không còn quan trọng, vậy nên cô đã lựa chọn xoay người rời đi.Thế nhưng hiện tại, Quách Duy Vi lại đứng trước mặt và nói với cô tất cả những chuyện đó đều chỉ là hiểu lầm. Không hiểu sao lúc này bên tai Cố Gia Ý lại vang lên giọng nói của Vệ Thanh Lãng vào ngày đính hôn của Đơn Đan Đan, trong cơn say anh ta đã ôm chặt lấy cô, nói: “Không có người khác, không có Quách Duy Vi hay bất cứ ai khác, người anh thích trước giờ chỉ có một mình em.”Cố Gia Ý chưa từng bận tâm gì đến những lời nói ngày hôm đó, thật sự, cô chưa từng bận lòng…“Tôi đã nghĩ cô với Vệ Thanh Lãng đang quen nhau.” Cố Gia Ý đột nhiên không biết nên cười hay khóc, sự đời đúng là lắm chuyện trớ trêu mà, “Cái hôm ở trung tâm thương mại, tôi thật sự đã nghĩ hai người đang quen nhau.”Quách Duy Vi thoáng giật mình, nhìn vào đôi bàn tay nhỏ bé của Cố Gia Ý đang nắm chặt lấy tay Nhậm Tô rồi chợt nghĩ lại chuyện nửa năm trước, thái độ lạnh lùng của Cố Gia Ý, sự khinh thường của Đơn Đan Đan, cuối cùng cũng đã rõ ràng mọi chuyện.“Không có, hôm đó tôi chỉ tình cờ gặp cậu ta ở đó mà thôi. Cô biết đấy, dù sao cũng là bạn học cũ, cậu ta vừa về nước nên chúng tôi mới hỏi thăm xã giao vài câu thôi.”Quách Duy Vi bối rối không biết nên giải thích như thế nào mới phải. Lần trước gặp mặt, cô ta cảm nhận được Vệ Thanh Lãng vẫn còn tình cảm với Cố Gia Ý nên mới nóng vội đuổi theo, nhưng hiện tại lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ thế này. Tuy nhiên, nhìn thấy Cố Gia Ý đang hạnh phúc bên Nhậm Tô, Quách Duy Vi thật sự cảm thấy hối hận vì hành động bốc đồng của mình, “Tôi nói thật đó, tôi còn nghĩ sau khi Vệ Thanh Lãng trở về hai người sẽ quay lại với nhau nữa mà.”Cũng không thể trách Quách Duy Vi được, dù sao lúc trước Cố Gia Ý và Vệ Thanh Lãng ở bên nhau ngọt ngào cỡ nào khoa bọn cô có người nào mà không biết chứ.“Sẽ quay lại với nhau sao?” Cố Gia Ý cười khẽ, dường như đang mỉa mai chính mình nhưng dường như cũng đang tỏ rõ sự phản đối với câu nói của Quách Duy Vi, “Ngày trước anh ta không nói gì đã dứt khoát rời đi, dù tôi có hỏi gì thì cũng không chịu nói ra lý do. Vậy cô nghĩ vì sao tôi phải lãng phí những năm tháng đẹp nhất của mình cho một người như vậy, còn anh ta dựa vào đâu mà đòi quay về rồi nối lại tình xưa nghĩa cũ chứ?”Nhậm Tô không khỏi đau lòng nhìn dáng vẻ đanh đá của cô gái nhỏ nhà mình, anh khẽ thở dài, sau đó không chút do dự mà ôm chặt lấy Cố Gia Ý vào lồng ng.ực ấm áp của mình, có chút ý cảnh cáo nhìn Quách Duy Vi.Quách Duy Vi… Bảo sao nãy giờ anh cứ cảm thấy cái tên này quen đến thế, anh đúng thật là, đây không phải là cái tên mà đêm đó cô gái nhỏ nhà anh uống say rồi cứ lẩm bẩm suốt cùng với cái tên Vệ Thanh Lãng sao?“Xin lỗi, tôi…” Quách Duy Vi không biết nên nói gì mới đúng, cô nàng thật ra cũng chỉ muốn tốt cho tất cả mọi người thôi mà, nhưng hiện tại có lẽ chuyện cũ sớm đã trở thành làn gió bay vào hư không mất rồi, quá khứ kia cũng đã sớm phai mờ, mà Cố Gia Ý có lẽ sẽ không bao giờ muốn quay đầu nhìn lại nữa, à không, là chắc chắn sẽ không mới đúng. Thế nên day dứt mà bấy lâu nay Quách Duy Vi mắc nghẹn trong lòng giờ đây có lẽ đã không còn ý nghĩa nữa, cô ta thở dài, khẽ nghịch mái tóc dài của mình, cười nói: “Nếu cô đã có lựa chọn cho mình thì thôi vậy, tôi có việc nên đi trước đây, tạm biệt.”“Ừm, tạm biệt.”Dù Quách Duy Vi đã đi rất xa nhưng Nhậm Tô vẫn ôm chặt Cố Gia Ý như cũ, anh không tò mò hỏi thêm gì về cuộc nói chuyện vừa rồi, một câu về Vệ Thanh Lãng cũng không hề nhắc đến. Nhưng Cố Gia Ý thì lại khác, cô không còn chút tâm trạng vui vẻ nào như trước khi gặp Quách Duy Vi, không thể làm như bình thường mà làm nũng với Nhậm Tô hay mạnh dạn nói với anh ba chữ còn thiếu kia. Cố Gia Ý biết tâm trạng của mình thật sự đang rất không tốt, cô biết khi nghe Quách Duy Vi giới thiệu bạn trai rồi giải thích chuyện hiểu lầm với Vệ Thanh Lãng, biết được những gì Vệ Thanh Lãng nói ở lễ đính hôn ngày hôm đó là thật, tâm trạng của cô đã có chút dao động. Cô tiếc nuối sao? Không phải. Bởi vì hiện tại cô đã có Nhậm Tô và cô rất rõ ràng việc trái tim mình hiện tại đang loạn nhịp vì ai, là vì Nhậm Tô, người đàn ông đã vô số lần làm cô rung động, chứ không phải là Vệ Thanh Lãng đã sớm là quá khứ. Cô chỉ đang nghĩ nếu thời gian quay ngược lại nửa năm trước, nếu lúc đó cô biết được đây chỉ là hiểu lầm, thì liệu cô có tiếp tục đợi chờ Vệ Thanh Lãng không? Có lẽ câu trả lời vẫn sẽ là “không”. Hoặc giả sử, chỉ giả sử nếu như chuyện tình cảm của cô và Nhậm Tô không thuận lợi, nhiều năm sau cô vẫn độc thân thì cô có chọn Vệ Thanh Lãng không? Lần này Cố Gia Ý lại càng chắc chắn hơn về câu trả lời của bản thân, “không”, dù sao đi nữa bản chất con người cô vẫn luôn là một người rất cố chấp, cô luôn hiểu giữa cô và Vệ Thanh Lãng tồn tại một vết nứt gọi là thời gian, dù cho người ta thường hay bảo thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất, thế nhưng, dù cho có chữa lành tốt cỡ nào thì cũng không thể xóa mờ hoàn toàn vết sẹo đó được. Vậy thì sao cô phải tự làm khó mình chứ, tốt nhất cứ đem quá khứ tốt đẹp đó cất vào nơi sâu nhất trong trái tim, khóa thật chặt lại, để những ký ức về nhau vẫn sẽ chỉ dừng lại ở những gì tốt đẹp nhất.“Vẫn quyết định vậy đúng không anh? Chúng ta về nhà nấu cơm nhé?” Cố Gia Ý cười tươi, “Anh đó, sao lại mua đồ ăn vặt nhiều thế chứ, rõ là bản thân có thích ăn đâu.”“Được, chúng ta về nhà.” Nhậm Tô cũng cười tươi theo cô gái nhỏ của mình, nhưng anh lại không muốn nói cho cô biết việc bản thân mua đồ ăn vặt nhiều như vậy là vì muốn cô thường xuyên tới nhà mình hơn, để anh có thể vì cô mà xuống bếp nấu món thịt hầm mận khô yêu thích của cô.*****Vừa về đến nhà, Nhậm Tô liền đưa cho Cố Gia Ý vài bịch đồ ăn vặt rồi đi thẳng vào phòng bếp, trực tiếp biến nơi này thành cấm địa của riêng anh mà không cho phép Cố Gia Ý bước vào. Thấy anh như vậy, Cố Gia Ý cũng lười cùng anh tranh giành quyền sở hữu phòng bếp, cô ngoan ngoãn ngồi đợi trên sô pha, xé một bịch snack khoai tây ra rồi nghịch ngợm ném từng miếng vào miệng.Đồng Tiểu Phỉ: Mọi người biết gì không? Thật ra những người có thân hình cao ráo cũng rất tội nghiệp, bởi vì họ sẽ bị gọi là một tòa tháp biết đi. Còn nữa, họ sẽ không dám béo ra đâu, bởi vì nếu béo lên thì sẽ bị gọi là tháp Lôi Phong mất.Bùi Bội Phái: Nói như vậy những người thân hình mảnh khảnh cũng rất tội nghiệp nhỉ? Bởi vì họ chẳng khác gì một cây cầu cả, đáng thương hơn là họ sẽ chẳng dám béo ra đâu, bởi vì nếu béo lên thì sẽ bị nói là khinh khí cầu mất.Mấy người trong nhóm lại bắt đầu nói chuyện tào lao, khác với mọi lần, hôm nay Cố Gia Ý không hùa theo họ.Nghi Gia: Mọi người, tôi muốn hỏi một câu. Nếu có một ngày mọi người phát hiện bạn trai cũ chưa từng có người khác, mọi người sẽ cảm thấy như thế nào?Viện trưởng Kiều: Nghi Gia, cô lại quên uống thuốc nữa hả?Hương Hương siêu dễ thương: Sao lại nhắc bạn trai cũ? Không phải cô đang có Nhậm Tô rồi hả?Nghi Gia:…Nghi Gia: Tôi chỉ hỏi thế thôi.Bùi Bội Phái: Hừ, cô hỏi như vậy là đang khoe mẽ đúng không?Bùi Bội Phái: Có người khác hay không thì có gì khác nhau đâu? Không phải đều đã thành bạn trai CŨ rồi hả?Viện trưởng Kiều: Chị Bội Bội, đỉnh!Đồng Tiểu Phỉ: Chị Bội Bội, đỉnh!Hương Hương siêu dễ thương: Chị Bội Bội, đỉnh!Nghi Gia: Chị Bội Bội, đỉnh!Cố Gia Ý cảm thấy như bản thân vừa giác ngộ được một chân lý vậy, Bùi Bội Phái nói đúng, có gì khác nhau sao? Không có, mà cho dù có đi chăng nữa, những gì liên quan đến Vệ Thanh Lãng cũng đều đã là quá khứ, hiện tại anh ta cũng chỉ còn là bạn trai cũ của cô mà thôi. Hơn nữa việc năm đó Vệ Thanh Lãng im lặng quyết định đi du học cũng là sự thật không thể thay đổi, sự bất lực của cô khi nói ra lời chia tay đêm đó cũng là sự thật, việc bọn họ từ đó không còn liên quan gì đến nhau nữa cũng là sự thật. Chỉ trách Cố Gia Ý đã nghĩ ra quá nhiều khả năng về viễn cảnh họ gặp lại nhau, thế nhưng cô lại quên mất bản thân đã từng nói với chính mình ngựa tốt sẽ không quay đầu ăn cỏ cũ, vậy nên cô mới xác định nhiều năm sau nếu cô và Vệ Thanh Lãng gặp lại nhau, bản thân sẽ không vì người đó mà rung động nữa. Nhưng nếu cô đã rõ ràng hết mọi chuyện như vậy, thì vì sao tâm trạng lại bị Quách Duy Vi ảnh hưởng?Giờ đây bên cạnh cô đã có Nhậm Tô, anh là người cô muốn đồng hành ở cả hiện tại và tương lai, là người mà cô không đành lòng rời xa nhất, thế nhưng hiện tại cô đang làm gì đây? Vì một người sớm đã không còn liên quan đến cuộc đời của mình mà để tâm trạng xuống dốc sao? Không được, cô sao lại có thể vì một đoạn hồi ức xưa mà khiến cho Nhậm Tô hiểu lầm được? Haiz, Cố Gia Ý ơi, mày tồi thật đấy!Nghĩ thông mọi chuyện, Cố Gia Ý liền dứt khoát bỏ điện thoại xuống, để bịch snack khoai tây sang một góc rồi hấp tấp chạy vào phòng bếp, vội đến mức quên mang cả dép đi trong nhà. Đến khi cửa phòng bếp vừa mở ra, cô liền chạy vào ôm chầm lấy bóng lưng Nhậm Tô. Cả người anh bỗng chốc cứng đờ, ở một góc Cố Gia Ý không nhìn thấy, trong đôi mắt anh đã không còn ý cười đong đầy nữa.“Sao thế? Anh còn đang hầm xương.” Nhậm Tô luyến tiếc rời khỏi cái ôm đột ngột của cô gái nhỏ, anh nhắm mắt lại một lúc, đợi đến lúc mở ra, sâu trong con ngươi đã không còn sự phức tạp và u buồn vừa nãy.“Em không quan tâm, em chỉ là đột nhiên muốn ôm anh thôi.” Cố Gia Ý không chịu từ bỏ mà bắt đầu nhõng nhẽo, hiện tại cô rất sợ anh sẽ hiểu lầm chuyện của cô và Vệ Thanh Lãng.Cố Gia Ý định sẽ giải thích một cách rõ ràng, nhưng trong phút chốc, cô lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Có lẽ người yêu cũ luôn là một vấn đề cấm kị đối với những cặp đôi đang yêu nhỉ? Giống như chuyện của Tưởng Hoan Nhan lúc trước vậy, Cố Gia Ý đã từng rất ghen tỵ với cô ấy, từng không muốn nghe Nhậm Tô nhắc về Tưởng Hoan Nhan và cũng từng rất ghét việc mọi người xung quanh cứ nhắc về quá khứ của cô ấy và Nhậm Tô. Vậy nên, khi nghe thấy tên Vệ Thanh Lãng, Nhậm Tô sao có thể không khó chịu được chứ?“Bởi vì để ý cho nên mới cảm thấy sợ hãi”, đây có lẽ là câu nói phù hợp nhất với Cố Gia Ý lúc này. Vì sợ hãi, bàn tay nhỏ bé của cô đang gắt gao ôm chặt lấy vòng eo của Nhậm Tô, “Nhậm Tô, thật ra em và Vệ Thanh Lãng…”“Đợi chút đã, em nắm chặt thế không sợ đau à?” Nhậm Tô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bạn gái nhà mình, cẩn thận lấy tay cô ra khỏi cái ôm gắt gao, sau đó xoay người, dịu dàng xoa xoa mu bàn tay sớm đã in hằn dấu tay của Cố Gia Ý, “Sao lại dùng lực mạnh như thế? Không phải em rất sợ đau sao?”Thật xui xẻo, đây đã là lần thứ hai trong tối nay Cố Gia Ý bị cắt lời khi đang định nói ra điều quan trọng. Lần đầu tiên là khi Quách Duy Vi xuất hiện đã cắt ngang ba chữ “em yêu anh” mà cô định bày tỏ với Nhậm Tô. Hiện tại, khi cô đang muốn giải thích cho anh nghe chuyện của mình và Vệ Thanh Lãng thì lại một lần nữa bị anh cắt ngang.“Còn nữa, em quên anh đã dặn gì rồi sao?” Nhậm Tô vừa cúi đầu liền nhìn thấy cô gái nhỏ đi chân trần bước vào phòng bếp ốp đá cẩm thạch lạnh lẽo thì trong lòng có chút tức giận, anh dang tay ra dứt khoát bế bổng cô lên, nói bằng giọng điệu như đang răn đe trẻ nhỏ: “Anh đã bảo em là con gái nên không thể tùy tiện đi chân trần cơ mà, sao lại không ngoan ngoãn nghe lời gì hết thế này?”Đột nhiên bị bế bổng lên nên Cố Gia Ý kinh ngạc hét toáng, sau đó lại theo bản năng mà ôm chặt lấy cổ Nhậm Tô. Đợi đến khi lấy lại được bình tĩnh, cô ấm ức vùi mặt vào xương quai xanh của anh, buồn bã nói: “Không có, em chỉ là… sợ anh hiểu lầm mà thôi.”Nhậm Tô nhẹ nhàng ôm cô ngồi lên sô pha, sau đó anh khụy một gối xuống, lấy một đôi dép lê gần đó, quỳ xuống xỏ chúng vào chân cô, “Ngốc ạ, anh sẽ không ghen tuông vớ vẩn đâu.” Vì đang cúi đầu để mang dép cho cô gái nhỏ nên những cảm xúc sâu thẳm trong mắt của Nhậm Tô đều đã được che đi một cách hoàn hảo bởi những lọn tóc mái trước trán, đồng thời nó cũng giúp anh che đậy sự chiếm hữu mạnh mẽ của mình.Cô gái nhỏ bé của anh, anh sao nỡ làm em khó xử hay để em chịu tổn thương được? Nếu ngay lúc này đây anh có một điều ước, anh sẽ ước em mãi luôn vui vẻ, đôi má lúm đồng tiền đó sẽ luôn nở rộ như ngày đầu đôi ta gặp nhau, chỉ thế là đủ rồi. 

 

Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com